Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

“Các người…”

Trong miệng phát ra một tiếng bất đắc dĩ, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng lui ra khỏi phòng. Anh không thể nào nghĩ được, cô em vợ này lại to gan đến như vậy, dám rủ bạn trai về nhà. Hơn nữa, hai người bọn họ còn không mặc quần áo, ôm hôn nhau trên chiếc giường.

“Đứng lại! Ai cho phép anh tự tiện xông vào trong phòng của tôi.”

Bước chân của Trần Viễn vừa mới lui ra khỏi phòng, thân hình của Tiêu Lộ Lộ đã như một mũi tên bắn, phóng ra phía ngoài, đem ăn chặn ngang.

Khẽ đưa mắt liếc nhìn lên cơn thể vẫn còn chưa mấy nảy nở của Tiêu Lộ Lộ, âm thanh của Trần Viễn hơi có chút bất dĩ, lắc đầu nói ra.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi không có…”

Thế nhưng, lời này của anh còn chưa có nói dứt, một cái tát đã vung xuống, trực tiếp in lên trên mặt của anh nắm cái ngón tay đỏ bừng.

“Cô…”

Trong lòng mang theo phẫn nộ, hai mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn, chăm chăm nhìn về phía Tiêu Lộ Lộ. Thế nhưng, thái độ của Tiêu Lộ Lộ lại cực kỳ hung hăng. Con bé không hề sợ anh chút nào, bên trong giọng nói còn mang theo mấy phần khiêu khích.

“Tôi như thế nào? Anh dám đánh tôi sao?”

Nghe được lời khiêu khích này của Tiêu Lộ Lộ, hai quả đấm trên tay của Trần Viễn không khỏi nắm chặt. Nhưng giống như những gì Tiêu Lộ Lộ vừa nói, quả thật là anh không dám đánh cô.

Nhìn thấy biểu hiện lúc này của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Tiêu Lộ Lộ càng thêm tỏ ra càng rỡ, đắc ý.

“Hừ, cái thứ phế vật, vô dụng giống như anh, tôi muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, anh có tư cách để tức giận với tôi sao? Nếu như không phải chị tôi muốn cưới anh về, thì tôi còn chẳng thèm nhìn lấy cái bộ mặt chán ghét của anh để làm gì…”

Sau khi mắng mỏ một hồi, Tiêu Lộ Lộ cảm thấy cổ họng của mình hơi có chút khô rát. Lúc này, cô bé mới quay sang nhìn lấy cái cửa phòng đã bị Trần Viễn đá hỏng, tức giận nói ra.

“Được rồi, tôi chẳng thèm phí lời với cái thể loại phế vật giống như anh làm gì. Bây giờ, anh sửa lại cửa phòng cho tôi ngay lập tức. Nếu không, vừa rồi không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy đâu.”

Nói xong, Tiêu Lộ Lộ liền dự định xoay người trở lại trong phòng ngủ của mình. Thế nhưng, lúc này thái độ của Trần Viễn lại trở nên vô cùng kiên quyết. Anh dùng giọng nói trầm thấp, mang theo mấy phần uy hiếp nói với Tiêu Lộ Lộ.

“Em hãy xin lỗi tôi ngay lập tức! Nếu không, tôi sẽ đem chuyện này nói rõ với chị của em!”

Trong lòng Trần Viễn đã làm ra quyết định, nếu như anh cứ tiếp tục nhượng bộ, thì thứ mà anh nhận được chỉ là những sự khinh thường, địa vị của anh ở trong nhà họ Tiêu cũng sẽ rơi xuống thấp.

Thế nên, anh không chỉ muốn Tiêu Lộ Lộ xin lỗi mình, còn muốn chứng minh cho nhà họ Tiêu thấy rõ, anh cũng không phải là tên phế vật, nhu nhược, ai cũng có thể dễ dàng ức hiếp.

Mặc dù lần đầu thấy được bộ dáng thế này của Trần Viễn, khiến cho trong lòng Tiêu Lộ Lộ sinh ra một chút sợ hãi. Hơn nữa, lời uy hiếp vừa rồi của Trần Viễn cũng có mấy phần tác dụng.

Chỉ có điều, trong suy nghĩ của cô, Trần Viễn chẳng qua chỉ là một tên phế vật vô dụng, cô không thể nào mở miệng xin lỗi với một kẻ như vậy. Thế nên, lúc này cô bé vẫn rất cứng đầu, trực tiếp hừ lên một tiếng.

“Anh nghĩ mình là ai? Anh cũng muốn tôi phải xin lỗi anh sao? Anh về đi ngủ một giấc đi, đừng đứng ở đây mà nằm mơ.”

Lần này, Trần Viễn đã không có ý định nhượng bộ. Ánh mắt của anh khẽ liếc vào bên trong phòng, âm thanh hơi có chút nhắc nhở.

“Nếu như để cho chị em nhìn thấy bộ dáng của em lúc này. Anh không biết, lúc đó chị em sẽ phát điên như thế nào?”

Lúc này, Tiêu Lộ Lộ cũng sực nhớ ra, hiện tại cô và bạn trai của mình đang ở trong phòng còn chưa mặc xong quần áo. Nếu như việc này để lọt đến tai của Tiêu Hân Hân, tất nhiên là cô không có được quả ngon để ăn. Toàn bộ số tiền tiêu vặt cũng như mua sắm quần áo hàng ngày, cô đều phải ngửa tay xin từ chị gái.

Thế nên, lúc này trong đầu của Tiêu Lộ Lộ đang không ngừng bắt đầu suy tính thiệt hơn, trong lòng cũng có mấy phần do dự. Ngay sau đó, từ dưới cầu thang đột nhiên vang lên mấy tiếng bước chân vội vàng. Nhất thời, sắc mặt của Tiêu Lộ Lộ không khỏi hiện ra thần sắc hoảng hốt. Ngay sau đó, cô bé liền hướng về phía Trần Viễn nói ra.

“Xin lỗi, như vậy có được chưa?”

Tất nhiên, Trần Viễn cũng nhận ra được tiếng bước chân của người đang đi tới. Chỉ có điều, âm thanh xin lỗi mà Tiêu Lộ Lộ vừa mới nói ra khỏi miệng. Ngay lập tức, tiếng mắng chửi từ dưới cầu thang đã bắt đầu vang lên.

“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cái thứ vô dụng như nó còn giữ ở trong nhà để làm gì? Con xem, chân của con bị đau như vậy, nó cũng không biết đỡ đần, dìu dắt con vào trong nhà, mà cứ để mặc con đi khập khiễng như vậy. Mẹ thấy, thà con đi nuôi một con chó, cũng hơn đi nuôi cái loại vô ơn như nó.”

Tiếng mắng chửi này của bà Nhu thật sự rất chói tai, cho dù Trần Viễn đã từng chịu đựng nghe mắng chửi nhiều lần. Nhưng lúc này, anh cũng không có cách nào nhẫn nhịn được nữa, nhìn về phía hai mẹ con bọn họ, từ bên ngoài cùng nhau bước vào, nói ra.

“Mẹ, chuyện này là con không đúng. Nhưng mà, mẹ mắng con như vậy, mẹ không cảm thấy mình rất quá đáng hay sao?”

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement