Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Ầm!

Đột nhiên, thân hình của gã đàn ông trung niên mập mạp bỗng nhiên ngã rầm xuống đất, chỉ cách vị trí của Lưu Mẫn Nghi không đến nửa mét. Lúc này, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc đến ngớ người ra. Ai cũng không biết, vừa rồi người này còn hầm hầm hổ hổ, thế nào lại “chụp ếch” giữa đường thế kia?

Hơn nữa, lúc này gã đàn ông trung niên mập mạp sau khi té ngã xuống đất cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.

“Chẳng lẽ, hắn ta chết rồi?”

Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, không ít hành khách ở trên máy bay lộ ra dáng vẻ khó có thể tin được.

“Xin mọi người hãy giữ trật tự, chúng tôi là đội điều tra tội phạm quốc tế. Người này là kẻ tình nghi, có liên quan đến một tổ chức phản động quốc tế. Hiện tại, chúng tôi sẽ đem hắn khống chế lại. Xin mọi người tiếp tục làm theo yêu cầu của nhân viên hàng không.”

Cũng ngay vào lúc này, từ chỗ hàng ghế thứ hai, ngay phía sau lưng của Lưu Mẫn Nghi đột nhiên đi ra một người đàn ông trẻ tuổi. Người này chỉ mặc một bộ trang phục hết cứ phổ thông, gương mặt cũng không gây ra bao nhiêu chú ý. Nhưng mà, ngay khi gã đàn ông trung niên vừa mới ngã xuống, người này đã đứng ra, từ trong người giơ lên một tấm thẻ của nhân viên cảnh sát thuộc đội điều tra tội phạm quốc tế.



Tức thì, tất cả hành khách ở trên khoang tàu lại lần nữa tỏ ra kinh ngạc đến ngây người. Kể cả Lưu Mẫn Nghi, lúc này cũng không nhịn được, quay đầu nhìn lại đối phương.

“Xin lỗi, cô không có sao chứ?”

Người đàn ông trẻ tuổi sau khi đem gã đàn ông trung niên mập mạp khống chế lại, lúc này anh ta mới hướng về phía Lưu Mẫn Nghi để nói lời xin lỗi.

Thế nhưng, Lưu Mẫn Nghi cũng không có đáp lại. Mà lúc này, âm thanh của loa phát thanh lại lần nữa vang lên.

“Xin thông báo, hiện tại máy bay đang chuẩn bị hạ cánh. Đề nghi tất cả quý khách kiểm tra lại dây an toàn. Máy bay của chúng tôi sẽ hạ cánh trong ít phút nữa, đề nghị tất cả quý khách không được phép rời khỏi chỗ ngồi của mình!”

Lúc này, nghe được âm thanh thông báo của nhân viên hàng không, toàn bộ hành khách ở trên máy bay đều lộ vẻ kích động. Đồng thời, có không ít người đã có phần sốt ruột, chỉ muốn thật nhanh rời khỏi chiếc máy bay này.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng toàn bộ tinh thần của mọi người lúc này đều tỏ ra cực kỳ căng thẳng. Bởi vì, tình huống ở trong khoang thuyền càng lúc càng thêm nghiêm trọng, khói độc đã bắt đầu đem không khí ở bên trong xâm chiếm hơn phân nửa.

May mắn, mỗi người lúc này đều đeo vào thiết bị phòng độc, nên không có bất kỳ người nào gặp phải khí ngạt, dẫn đến khó thở.

Rầm!

Rầm!

“Xin thông báo, máy bay hiện tại đã được hạ cánh an toàn. Tất cả các vị quý khách xin hãy chậm rãi theo sự hướng dẫn của nhân viên hàng không, bắt đầu rời khỏi khoang thuyền.”

“Xin nhắc lại lần nữa, hiện tại máy bay đã được hạ cánh an toàn. Đề nghị tất cả các vị quý khách hãy thực hiện theo hướng dẫn của nhân viên hàng không, bắt đầu rời khỏi khoang thuyền.”

“…”

Âm thanh của tiếp viên hàng không liên tục vang lên, để cho tâm tình của toàn bộ hành khách trên chiếc máy bay hiện tại lộ ra kích động vô cùng. Nhưng mà, vừa rồi xảy ra mấy lần sự cố, để cho mọi người ở đây cũng không dám chen lấn, chỉ có thể theo thứ tự, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên hàng khống, bắt đầu nhanh chóng rời khỏi khoang thuyền.

Đồng thời, ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi đang không ngừng liên tục tìm kiếm tung tích của Trần Viễn. Nhưng từ khi chiếc máy bay xảy ra sự cố, rồi có người quấy rối ở trên khoang tàu. Cho đến lúc này cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trẩn Viễn ở đâu. Lúc đầu, cô còn tưởng rằng Trần Viễn là đi vệ sinh. Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, không thấy anh xuất hiện để cô cảm thấy vô cùng sốt ruột.

“Cảm ơn các vị quý khách đã tin tưởng và đồng hành cùng chúng tôi. Chúng tôi vô cùng đáng tiếc vì sự cố vừa rồi của chuyến bay. Để đền bù lại tổn thất cho tất cả quý khách, công ty chúng tôi sẽ di chuyển các vị sang một chuyến bay khác, thời gian di chuyển sẽ diễn ra trong một giờ đồng hồ nữa. Đề nghị các vị quý khách hãy tập trung ở trên phi trường, chúng tôi sẽ làm thủ tục để cho các vị quý khách có thể di chuyển nhanh chóng và an toàn.”

“Xin nhắc lại lần nữa…”

Trước khi toàn bộ hành khách rời khỏi khoang tàu, âm thanh thông báo của tiếp viên hàng không lại lần nữa vang lên. Chỉ có điều, lúc này mọi người đều có bóng ma tâm lý, ai cũng không muốn tiếp tục di chuyển bằng máy bay, bọn họ chỉ muốn đi bằng đường bộ để về nhà.

Trong khi đó, vẻ mặt của Lưu Mẫn Nghi lại vô cùng lo lắng. Cô đã sắp phải di chuyển khỏi khoang máy bay, nhưng hiện tại bóng dáng của Trần Viễn vẫn chẳng thấy đâu.

Trong lúc tìm kiếm Trần Viễn, đột nhiên bên tai của Lưu Mẫn Nghi vang lên âm thanh của một nữ tiếp viên hàng không.

“Cho hỏi, cô chính là cô Mẫn Nghi, người đi cùng với anh Trần Viễn đúng không ạ?!”

Nghe nữ tiếp viên hàng không hỏi đến, trên mặt của Lưu Mẫn Nghi không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc. Nhưng cô vẫn gật đầu đáp lại.

“Đúng vậy!”

Nghe thế, nữ tiếp viên hàng không liền mừng rỡ nói ra.

“Vậy thì tốt quá, anh Viễn để tôi nhắn lại với cô. Cô có thể tự mình rời khỏi máy bay trước, anh ấy sẽ đến gặp cô sau.”

Nhìn thấy biểu lộ của nữ tiếp viên hàng không lúc này, sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi không khỏi lộ ra mấy phần quái dị. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, nếu như Trần Viễn không có việc gì, cô cũng không thể tiếp tục ở lại trên đây. Thế nên, sau khi đáp lại một câu, cô cũng bắt đầu đi theo mọi người xuống phía dưới.

Mà lúc này, phía bên ngoài đội cứu hộ đã tập trung lại, nhìn thấy tất cả hành khách đều an toàn rời khỏi, bọn họ đều không khỏi tập nập, bắt đầu tiến hành cứu hộ.

Trong đoàn người, lúc này Trần Viễn cũng chậm rãi đi theo ra ngoài. Chỉ có điều, ở bên cạnh của anh không chỉ có một người, còn có một đoàn người ở bên cạnh để tháp túc.

Tất nhiên, tất cả những người ở đây đều là thành viên ở trong tổ bay. Hơn nữa, thái độ của bọn họ đối với Trần Viễn tỏ ra vô cùng cảm kích. Nhất là Diệp Lâm Tuyền, cô đối với Trần Viễn có thể nói là biết ơn vô cùng. Dù sao, vừa rồi nếu như không có Trần Viễn hỗ trợ, sợ rằng tất cả hành khách lẫn thành viên ở trong tổ bay đều gặp phải tai nạn. Với lại, Trần Viễn còn là người đã giúp đỡ cô khi đang gặp khó khăn. Chính vì thế, cô đối với Trần Viễn càng thêm cảm kích.

Chỉ có điều, lúc này tất cả mọi người đều đang giữ im lặng, cũng không có bất kỳ ai nói chuyện với nhau. Bởi vì, vừa rồi cơ trưởng của bọn họ đã được đưa đi cấp cứu. Mặc dù tình huống không đến nổi bết bát, nhưng tâm tình của mọi người cũng thật sự không tốt.

Nhất là Cao Nhật Quang, lúc này không biết anh ta đang nghĩ đến thứ gì. Đột nhiên đang đi đến nửa chừng, bước chân của anh ta bỗng dưng dừng lại. Sau đó, anh ta nhìn về phía Trần Viễn, trên mặt lộ ra bộ dáng cực kỳ nghiêm túc.

“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, hôm nay tôi sẽ xin từ chức!”

Lời này của Cao Nhật Quang vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi lộ vẻ khiếp sợ không thôi. Phải biết rằng, chức vị của một cơ phó không phải là ai cũng có thể đạt được. Thông thường mỗi một thành viên ở trong tổ bay đều phải trải qua thời gian đào tao rất chuyên nghiệp, đồng thời cũng cực kỳ khắc khổ. Lúc này, đột nhiên nghe Cao Nhật Quang vậy mà mở miệng ra nói chuyện từ chức, ai cũng không thể nào tin tưởng được.

Chỉ là, Trần Viễn kỳ thật cũng biết rõ nguyên nhân ở trong đó. Nhưng mà, anh cũng không có đáp lại câu nói của Cao Nhật Quang. Anh hơi đưa mắt, nhìn về phía đối phương. Sau đó, anh mới chậm rãi nói ra.

“Vậy còn sự cố lần này, anh muốn xử lý như thế nào?”

Kỳ thật, việc này Trần Viễn cũng có thể không cần phải để ý đến. Nhưng lúc này, nếu như Cao Nhật Quang đã lên tiếng, anh cũng chỉ có thể xem đối phương muốn xử lý như thế nào.

“Tôi sẽ theo đúng toàn bộ sự việc viết lên trên bảng báo cáo. Sau đó, tùy vào cấp trên xử lý.”

Lúc nói ra lời này, vẻ mặt của Cao Nhật Quang tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Thật sự, Trần Viễn cũng không nghĩ đến Cao Nhật Quang lại làm ra quyết định như vậy.

Thế nhưng, nếu đối phương đã có quyết định của mình, Trần Viễn cũng không tiện xen vào. Hơn nữa, anh cảm thấy cách làm của Cao Nhật Quang rất phù hợp với ý anh. Có một số việc, cần phải can đảm đứng ra gánh chịu, như thế mới có thể xứng là một nam nhi.

“Tốt! Tôi tin tưởng anh sẽ có thể làm được! Hy vọng, lần sau chúng ta còn có thể gặp nhau!”

Đi lên, vỗ mạnh trên bả vai của Cao Nhật Quang một cái. Lúc này, Trần Viễn cũng rất thưởng thức đối phương. Sau đó, bước chân của anh nhanh dần, biết mất ở phía bên trong phi trường, để lại một nhóm người dõi mắt nhìn theo, trong ánh mắt mang theo mấy phần ngưỡng mộ.

“Kỳ thật, tôi cũng biết lái máy bay. Chỉ là, lúc đó tôi thật sự rất sợ!”

Nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn rời đi, trong miệng của Cao Nhật Quang âm thầm lẩm nhẩm. Chỉ có điều, Trần Viễn lúc này cũng không nghe thấy được. Thân hình của anh, lúc này đã đến được chỗ của Lưu Mẫn Nghi đang chờ đợi ở trên phi trường.
Advertisement
';
Advertisement