Trần Viễn chỉ lưu lại nhà họ Kiều một hôm. Sáng sớm hôm sau, anh liền đón xe taxi đi lên thị trấn, ghé vào tiệm thuốc đông y của nhà họ Đinh ở trên phố Tân Kỳ. Vừa bước vào bên trong tiệm thuốc, một cỗ mùi thuốc nồng nặc truyền đến để cho Trần Viễn cảm giác hết sức kỳ dị.

Không biết vì nguyên nhân gì, mùi thuốc này lại để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức quen thuộc. Hơn nữa, cơ thể của anh lúc này cũng có cảm giác vô cùng thư thái.

“Anh đang tìm ai?”

Lúc này, ở trong tiệm thuốc khá vắng, chỉ có một vài người đứng ở bên quầy mua thuốc. Còn lại, trong tiệm cũng chỉ có một người thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, ánh mắt có chút cảnh giác, nhìn về phía Trần Viễn.

Bởi vì, lúc đi vào bên trong tiệm thuốc, bộ dáng của Trần Viễn hơi có chút lấm la lấm lét, cũng không giống như là người đến đây khám bệnh, mua thuốc. Hơn nữa, vừa lúc đi vào, ánh mắt của anh còn chăm chú nhìn về phía sau phòng, để cho người thanh niên lúc này cực kỳ khó chịu.

Nghe hỏi đến, Trần Viễn mới vội vàng thu hồi lại ánh mắt của mình. Sau đó, anh cười gượng lên một tiếng, nhìn về phía người thanh niên trước mặt đáp lại.

“Tôi đến để tìm ông cụ Đinh, không biết ông cụ có ở trong này hay không?”

Đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Viễn, người thanh niên lúc này hơi có chút nghi hoặc, nói ra.

“Anh tìm thầy tôi có việc gì? Hiện tại ông ấy đang rất bận, nếu anh không có giấy hẹn trước, vậy thì mời anh về đi. Hôm khác lại đến.”



Nghe người thanh niên này nói chuyện, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Rõ ràng, tối hôm qua chính Đinh Tử Hương đã gọi điện đến cho anh, nói anh sáng sớm hôm nay đến tiệm thuốc để gặp mặt. Lúc này, người thanh niên lại nói ông cụ không tiện gặp mặt, thật sự là để Trần Viễn có chút khó chịu.

Nhưng suy nghĩ một hồi, anh vẫn cố nén lại tức giận trong lòng, cẩn thận nhìn lấy người thanh niên đang đứng ở trước mặt mình, nói ra.

“Vậy xin nhờ anh vào trong nói giúp với ông cụ, tôi là Trần Viễn, từ Tân Cảng đến. Ông ấy nhất định sẽ để cho tôi vào gặp mặt.”

“Cái anh này phiền ghê, anh không nghe tôi nói gì à? Thầy tôi hiện tại đang rất bận, cũng không cần biết anh là Trần Viễn hay Trần gì. Tôi đã nói rồi, nếu như anh không có giấy hẹn, thì hôm khác lại đến đi. Nơi này còn có rất nhiều người cần phải khám bệnh, bóc thuốc. Tôi cũng không có thời gian mà đi truyền lời giúp anh.”

Nói xong, người thanh niên này dường như rất khó chịu, liên tục xua tay đem Trần Viễn đuổi đi.

Nếu như không phải biết nơi này là tiệm thuốc của ông lão họ Đinh, hơn nữa còn là một vị sư phụ rất có danh tiếng trong giới y học cổ truyền. Thật sự, Trần Viễn đã muốn một tay đem gã thanh niên trước mặt tát bay.

“Được rồi, vậy tôi hôm khác lại tới!”

Thấy Trần Viễn xoay người rời đi, lúc này người thanh niên không khỏi buồn bực, lẩm bẩm ở trong miệng.

“Thứ ở đâu ra mà phiền phức như vậy chứ? Bộ anh ta cho rằng thầy mình là người có thể muốn gặp liền gặp được sao? Đúng là…”

Miệng lẩm nhẩm, nhưng ánh mắt của người thanh niên vẫn không quên liếc mắt nhìn về phía căn phòng ở sau lưng của mình, nơi đang truyền ra mùi thuốc.

Kỳ thật, sáng sớm hôm nay cửa tiệm cũng không có bao nhiêu bệnh nhân. Nhưng vì ông cụ Đinh đang nghiên cứu, điều chế ra một loại thuốc mới. Nghe nói, loại thuốc này có thể tăng cường thể chất cho người luyện võ, còn có tác dụng bồi nguyên, bổ khí có tác dụng kéo dài tuổi thọ đối với các bệnh nhân mắc chứng nan y.

Chính vì thế, từ tối hôm qua ông cụ Đinh đã dặn dò qua học trò của mình. Cho dù là bất kỳ ai, cũng không được phép làm phiên khi ông ấy chế thuốc. Cũng vì lý do này, lúc nhìn thấy Trần Viễn chạy đến, còn muốn đi gặp ông cụ, người thanh niên mới dứt khoát đem Trần Viễn đuổi đi ra ngoài.

Buồn bực bước ra khỏi tiệm thuốc, trong lòng Trần Viễn lúc này kỳ thật cũng đang rất khó chịu. Rõ ràng, tối hôm qua cháu gái của ông cụ Đinh còn gọi điện để cho mình sáng sớm hôm nay đến đây gặp mặt. Vậy mà, lúc đến cửa tiệm lại bị họ trò của ông cụ đuổi đi. Chuyện này nếu là quay lại thời gian vào mấy năm trước, Trần Viễn đã trực tiếp xông vào, muốn hỏi cho ra lẽ.

Nhưng hiện tại, ngoài việc buồn bực ở trong lòng, anh cũng không có biện pháp nào khác. Âm thầm đem hai ông cháu nhà họ Đinh chửi mắng cho một trận, lúc này Trần Viễn đang phải lang thang đi bộ ở trong thị trấn dạo quanh một vòng.

“Này, anh có phải là Trần Viễn đó không?”

Đang lúc đi ở trên đường, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng hô lớn, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, lập tức xoay đầu nhìn lại. Nhưng khi thấy người đang gọi mình là cô cháu gái của ông cụ Đinh, sắc mặt của Trần Viễn liền trở nên cực kỳ khó coi.

“Cô gọi tôi làm gì?”

Thấy thái độ của Trần Viễn có phần không đúng, ánh mắt của Đinh Tử Hương lúc này không khỏi nhảy dựng lên, một bộ vô cùng tức giận, trừng trừng nhìn lấy Trần Viễn.

“Anh tỏ thái độ như vậy với tôi làm gì? Hừ, chuyện lần trước tôi còn chưa tính xong với anh. Hôm nay anh còn khó chịu với tôi như vậy nữa ư?”

Bộ dáng của Đinh Tử Hương lúc này thật sự rất điêu ngoa, một bên nắm lấy cái hông của mình, một bên quơ quơ nắm tay, như thế sắp phải cùng với Trần Viễn đại chiến một trận ba trăm hiệp.

“Tôi cũng không có thời gian mà đi tranh cãi với tô. Nói đi, hôm qua gọi điện để tôi đến đây tìm ông nội của cô. Sáng nay, tôi đến tiệm thuốc lại bị nhân viên ở trong tiệm đuổi đi, như vậy là có ý gì?”

Đối với việc bị đuổi khỏi tiệm thuốc lúc sáng, trong lòng Trần Viễn kỳ thật vẫn rất khó chịu. Lúc này nhìn thấy Đinh Tử Hương đã có mặt ở đây, anh cũng không nhịn được nữa, liền lên tiếng trách vấn.

“Đuổi đi? Làm sao lại bị đuổi đi?”

Nghe được Trần Viễn nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Đinh Tử Hương có chút khó tin. Sau đó, giống như nhớ đến thứ gì, Đinh Tử Hương mới vỗ mạnh lên trên trán của mình một cái.

“Ai da, quên mất! Sáng nay ông nội của tôi đang chế thuốc, chắc là anh Hải không có biết mặt của anh, nên anh ấy mới không cho anh đi vào gặp ông nội.”

Vừa nói, Đinh Tử Hương vừa bắt đầu giải thích tỉ mỉ về chuyện chế thuốc của ông nội mình cho Trần Viễn nghe. Thì ra, người thanh niên ở trong tiệm thuốc lúc sáng chính là người làm thuê ở trong cửa tiệm, cũng là em họ của Trần Thanh Hà. Mà Trần Thanh Hà lại chính là người học trò nhỏ nhất của ông cụ Đinh, nhưng lại có năng lực mạnh nhất trong số các học trò mà ông cụ đã chỉ dạy qua.

Nghe nói, người này từ năm mười tuổi, đã có thể thông thạo các loại thảo dược, có thể bắt mạch, chữa được các bệnh thông thường. Năm nay mặc dù mới hơn hai mươi tuổi, nhưng anh ta đã nắm giữ hầu như toàn bộ các bài thuốc bí truyền của ông cụ Đinh truyền dạy cho. Thậm chí, ngay cả môn châm cứu cực kỳ cao thâm của ông cụ, người này cũng đã nắm giữ được hơn phân nửa. Có thể nói, người này chính là học trò ưng ý nhất mà ông cụ đã từng dạy qua.

Cho đến hiện tại, mặc dù thực lực của anh ta đã hoàn toàn không thua kém gì với ông cụ, nhưng anh ta vẫn luôn một mực đi theo ông cụ, học y tầm nghệ. Cho dù là mấy vị học trò trước đây của ông cụ Đinh, có người thành lập công ty, mở tiệm thuốc, xây dựng bệnh viện. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Trần Thanh Hà đều phải khách khách khí khí gọi một tiếng sư đệ.

Nghe đến chỗ này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần cổ quái, nhìn về phía Đinh Tử Hương. Bởi vì, vừa rồi trong lúc nói chuyện, Đinh Tử Hương vậy mà lộ ra vẻ mặt cực kỳ sùng bái.

Bị nhìn đến, sắc mặt của Đinh Tử Hương không khỏi đỏ bừng lên.

“Anh nhìn cái gì?”

“Cô không nhìn tôi, làm sao biết được là tôi đang nhìn cô?!”

“Anh…”

Bị Trần Viễn trêu chọc, Đinh Tử Hương vô cùng tức giận. Nhưng nghĩ đến, người này thực lực thật sự quá mạnh, cho dù là mình có đánh cũng đánh không lại. Nhất thời, Đinh Tử Hương có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể hận hận, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn một trận. Sau đó, cô liền tức giận xoay người bỏ đi.

Thấy như vậy, Trần Viễn không khỏi gấp gáp hô lên.

“Này, chờ tôi theo với?”

Nhìn thấy Trần Viễn đuổi theo, Đinh Tử Hương cũng không thèm để ý, cứ như thế một mạch đi thẳng về đến tiệm thuốc.

Lúc này, trong tiệm thuốc so với khi sáng đã đông đúc hơn rất nhiều. Sau khi nhìn thấy Đinh Tử Hương bước vào, hai mắt của Trần Thanh Hải không khỏi bừng sáng, vội vàng chạy đến mỉm cười.

Nhưng sau khi nhìn thấy được đi theo bên cạnh của Đinh Tử Hương còn có một người khác. Với lại, người này trông rất quen mắt, Trần Thanh Hải nhất thời nhịn không được mới liếc mắt nhìn sang. Thế nhưng, sau khi thấy được là Trần Viễn, cái người vừa mới sáng sớm đã chạy đến tìm ông cụ Đinh, sắc mặt của Trần Thanh Hải tức thì trở nên bực bội, khó coi.

“Này, tôi nói anh không có nghe rõ hả? Thầy tôi hiện tại đang rất bận, ông ấy cũng không có muốn gặp anh, anh hãy đi về đi!”

Mặc dù biết rõ người này cũng là học trò của ông cụ Đinh, hơn nữa còn là anh em họ với Trần Thanh Hà. Nhưng liên tục bị người khác đuổi đi, sắc mặt của Trần Viễn lúc này đã không dễ xem.

Vốn dĩ, Đinh Tử Hương còn muốn đứng ở một bên xem cuộc vui. Nhưng thấy được sắc mắt của Trần Viễn âm trầm đến khó xem như vậy. Hơn nữa, từ trên người của Trần Viễn còn tỏa ra một cỗ khí tức rất đáng sợ. Nhất thời, Đinh Tử Hương không khỏi gấp gáp, vội vàng chạy đến chen giữa.

“Hì hì, đây là người mà ông nội của em gọi đến để gặp mặt. Anh Hải, anh cũng không cần phải bận tâm đến anh ta làm gì. Để em tự mình đưa anh ta đến gặp ông nội là được rồi.”

Nói xong, Đinh Tử Hương còn muốn nắm tay, kéo lấy Trần Viễn đi vào bên trong. Nhưng mà, nhìn thấy động tác của Đinh Tử Hương lúc này, sắc mặt của Trần Thanh Hải tức thì không khỏi tối đen lại.

“Khoan đã!”

Thấy Trần Thanh Hải vậy mà trực tiếp đưa tay ra cản đường của mình, nụ cười trên mặt của Đinh Tử Hương tức thì thu hồi lại. Đồng thời, ánh mắt của Trần Viễn cũng lộ ra mấy phần sắc bén.

“Tử Hương, em cũng biết là ông nội em đang luyện thuốc. Hơn nữa, việc luyện thuốc này vô cùng quan trọng. Cho dù là em họ của anh cũng không thể nào xen vào được. Người ngoài như anh ta, có tư cách nào để đi vào?”

Trong lúc nói chuyện, thân hình của Trần Thanh Hải có chút lơ đễnh, đem vị trí của Đinh Tử Hương và Trần Viễn tách ra. Nhất thời, bầu không khí xung quanh trở nên vô cùng khẩn trương.

“Bên đó có chuyện gì thế?”

Đúng vào lúc này, trong khi ba người còn đang giằng co với nhau, đột nhiên một âm thanh chậm rãi từ phía bên trong gian phòng ở phía sau lưng quầy thuốc vang lên, để cho tất cả mọi người đều không khỏi quay đầu nhìn lại.

Lúc này, từ trong gian phòng đi ra ba người. Người dẫn đầu là một ông lão khoảng chừng hơn bảy, tám mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, da thịt trắng hồng không lộ ra chút gì già nua.

Theo phía sau lưng của ông lão là một nam một nữ. Nữ thì tịnh lệ, xinh đẹp rung động lòng người. Nam thì anh tuấn, tiêu sái trên thân lộ ra một cỗ khí thế hùng hồn.

Vừa nhìn thấy ba người này, thần tình của tất cả những người có mặt ở đây đều không khỏi tỏ ra rung động. Nhất là nhìn thấy một nam, một nữ đi theo ở phía sau lưng của ông lão, càng thêm chấn động, khó tin.
Advertisement
';
Advertisement