Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Nghe được tiếng cười của Trần Viễn, người phụ nữ đeo mặt nạ mới nhíu mày lại. Đồng thời, bước chân của cô ta không khỏi tiếng gần về phía trước mặt của Trần Viễn vài bước. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng chừng hơn hai, ba mét người này mới dừng lại. Sau đó, cô ta hơi cúi đầu thấp xuống, nhìn về phía Trần Viễn, nhếch miệng lên cười khẽ.

“Đóng kịch? Anh cho rằng tôi đang đóng kịch với anh thật sao?”

Lời này của người phụ nữ thần bí nói rất chậm rãi, hơn nữa cô ta còn cố ý nhấn lên từng chữ để cho nụ cười trên mắt của Trần Viễn không khỏi ngưng bặt lại. Chỉ là, sau một lúc anh lại phá lên cười to thêm một lần nữa.

“Ha ha ha, cô đừng cho rằng chỉ bằng một chút trò mọn này, các cô có thể lấy được đồ vật ở trên người tôi. Hơn nữa, thứ này hiện tại cũng không ơ trong tay tôi.”

Lần này Trần Viễn nói rất thật lòng. Mà sự thật cũng chính là như vậy, hai miếng ngọc bội sau khi bị Trần Viễn thu thập, bọn chúng liền tự động nhập vào bên trong cơ thể của anh. Lúc này, cả hai khối ngọc bội đều đã hòa tan vào trong linh hồn của Trần Viễn. Cho dù anh có thật sự muốn đem nó giao ra cho bọn họ, anh cũng không có cách nào giao ra được.

Nhưng mà, nghe vào lời nói của Trần Viễn, suy nghĩ của hai người này lại không giống như vậy. Nhất là người phụ nữ thần bí đeo mặt nạ. Cô quả thật đã không thể nào cảm nhận được khí tức của hai khối ngọc bội ở trên người của Trần Viễn. Thế nên, sau khi nghe được Trần Viễn nói như vậy, lông mày của cô ta càng thêm nhíu chặt.

“Anh nói thật chứ?”



Nhìn thấy thái độ của cô ta như vậy. Lúc này, Đường Băng đứng ở phía sau lưng của người phụ nữ thần bí không khỏi gấp giọng, hô lên.

“Thủ lĩnh, xin cô đừng có tin lời hắn. Kẻ này từ trước đến nay đều rất giảo hoạt, hắn nhất định là đang muốn lừa dối cô.”

Nghe được Đường Băng nói ra lời này, sắc mặt của Trần Viễn nhất thời có chút khó coi. Nhưng mà, biểu hiện của người phụ nữ thần bí cũng không có kịch liệt như vậy. Ngược lại, ánh mắt của cô ta khi nhìn về phía Đường Băng lại mang theo mấy phần tức giận.

“Ý anh là, tôi đây rất ngốc có phải không?”

“Không phải, ý tôi tuyệt đối không phải như vậy.”

Nghe được âm thanh trách cứ của người phụ nữ thần bí, trong lòng Đường Băng có chút hoảng, vội vàng quỳ rạp xuống đất, hướng về phía đối phương dập đầu liên tục.

Mà đang ngôi ở phía đối diện, chứng kiến thái độ của Đường Băng như vậy, trong lòng của Trần Viễn cũng có chút tức giận hét lên.

“Đường Băng, cậu có còn nhớ mình đã từng là một thành viên của Long Vệ hay không hả? Đường đường là một đấng nam nhi, cho dù có chết cũng không được phép quỳ ở trước mặt kẻ khác.”

Nghe được tiếng mắng chửi của Trần Viễn, Đường Băng không những không có tức giận. Ngược lại, ánh mắt của hắn hơi có chút khinh bỉ, nhìn về phía Trần Viễn.

“Anh thì có hơn gì tôi sao? Một lúc nữa, nếu như anh không chịu ngoan ngoãn giao ra món bảo vật đó cho thủ lĩnh. Tôi nhìn xem anh còn có thể cứng miệng được đến bao giờ.”

Nhưng mà, lời của Đường Băng vừa mới nói ra, người phụ nữ thần bí lúc này lại đột nhiên tức giận, quát lên một tiếng.

“Im miệng, bây giờ ai cho phép anh được nói chuyện ở trước mặt tôi?!”

Nghe được tiếng quát này, mặc dù trong lòng cực kỳ phẫn nộ, cũng như không có cam lòng. Nhưng Đường Băng lại không dám phản ứng lại một chút nào. Ngược lại, hắn ta có chút cúi đầu, cũng không dám lần nữa mở miệng nhìn lên.

“Haizz, Đường Băng ơi là Đường Băng, tôi thật sự rất thất vọng về cậu.”

Nhìn thấy bộ dáng hèn nhát, khiếp đảm của Đường Băng lúc này, trong lòng Trần Viễn chỉ vang lên một tiếng thở dài. Sau đó, anh đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xem như đã không nhìn thấy được đối phương nữa.

“Nói đi, bây giờ món bảo vật kia hiện tại đang ở nơi nào? Thời gian của tôi cũng không có nhiều. Nếu như anh không chịu đem tin tức của nó nói ra, thì kết cục của anh so với hắn ta còn phải thê thảm hơn rất nhiều.”

Lúc nói ra lời này, ánh mắt của người phụ nữ thần bí lộ ra mấy phần tàn nhẫn. Nhưng mà, Trần Viễn lại chẳng may mảy sợ hãi. Ngược lại, ánh mắt của anh hơi híp lại, tạo thành một đường kẻ dài trên khuôn mặt.

“Thật sự cô rất muốn biết món đồ vật đó ở nơi nào sao? Vậy thì, cô hãy tiến sát lại đây, tôi chỉ muốn nói cho một mình cô nghe.”

Nghe được Trần Viễn nói ra lời này, người phụ nữ thần bí không khỏi chau mày. Nhưng mà, Đường Băng thì đã gấp giọng hô lên.

“Thủ lĩnh, đừng tin lời hắn. Cẩn thận có bẫy!”

Vốn dĩ, trong lòng của người phụ nữ thần bí hơi có chút do dự, lúc này nghe được Đường Băng nói lời như vậy, ánh mắt của cô càng thêm kiên định, bước gần về phía Trần Viễn.

“Thủ lĩnh…”

Đường Băng lại lần nữa muốn lên tiếng nhắc nhở. Nhưng mà, người phụ nữ thần bí đã có chút tức giận, quay đầu lại quát lớn một tiếng.

“Im miệng!”

Nghe được tiếng quát này, mặc dù trong lòng rất muốn tiếp tục lên tiếng khuyên can, nhưng Đường Băng chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng, không dám nói ra thêm bất kỳ một lời nào nữa.

Nhìn thấy toàn bộ động tác của hai người bọn họ lúc này, trên khóe môi của Trần Viễn không khỏi hơi nhếch nhẹ một cái. Chỉ có điều, động tác của Trần Viễn cũng rất kín đáo, không bị hai người ở trước mặt phát hiện ra được.

Đi tới trước mặt của Trần Viễn khoảng chừng hơn nửa bước chân. Lúc này, người phụ nữ thần bí mới dừng lại, ánh mắt mang theo mấy phần phòng bị nhìn về phía anh.

“Anh tốt nhất là đừng nên giở ra trò gì. Nếu không, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh đâu!”

Lúc nói ra lời này, một cỗ khí thế ở trên người của người phụ nữ thần bí bất chợt tuôn ra, để cho Trần Viễn cảm thấy áp lực cực kỳ nặng nề.

Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn hơi khẽ trầm xuống. Anh quả thật không có nghĩ đến, người phụ nữ nhìn như vô cùng nhu nhược đứng ở trước mặt của mình lúc này, lại là một vị tông sư hậu kỳ.

“Cô yên tâm đi, tôi cũng không phải là hạng người như vậy.”

Mặc dù trong lòng cảm giác vô cùng nặng nề, nhưng Trần Viễn vẫn cố nở ra một nụ cười tự cho là hiền lành nhất, nhìn về phía người phụ nữ ở trước mặt đáp lại.

Thế nhưng, tuy rằng người phụ nữ đã tiến rất sát về phía Trần Viễn. Nhưng mà, cô ta rõ ràng cũng đang cực kỳ phòng bị anh. Chính vì thế, khoảng cách giữa hai người vẫn duy trì ở vị trí cách nhau hơn nửa bước chân. Mặc dù khoảng cách này đối với người khác đều rất gần. Nhưng dù sao người phụ nữ ở trước mặt cũng là một vị võ giả tông sư. Hơn nữa, thực lực so với Trần Viễn còn muốn mạnh hơn một tầng.

Chính vì thế, trong lòng Trần Viễn không khỏi âm thầm suy tính. Sau đó, anh hơi giương giương khóe môi, nói ra.

“Tôi hiện tại đã bị phong ấn lực lượng, cô cần gì phải đề phòng với tôi như vậy? Hơn nữa, đây là một bí mật vô cùng quan trọng. Chẳng lẽ, cô muốn có người khác biết được bí mật của nó hay sao?”

Lúc nói chuyện, Trần Viễn còn cố ý đưa mắt nhìn về phía Đường Băng, một bộ cung kính đang đứng ở phía sau lưng của người phụ nữ thần bí. Nhưng mà, rõ ràng lỗ tai của hắn ta thì đang không ngừng giương lên, như muốn nghe được bí mật của Trần Viễn truyền cho đối phương.

Chú ý được ánh mắt của Trần Viễn lúc này, người phụ nữ thần bí không khỏi nhíu nhíu lại lông mày. Sau đó, cô ta quay đầu, nhìn về phía Đường Bằng, nói ra.

“Được rồi, anh ra ngoài trước đi. Chuyện này tôi có thể tự mình xử lý được.”

Nghe vậy, Đường Băng có chút gấp, còn muốn lên tiếng nói thêm vài lời gì đó. Nhưng mà, sau khi thấy được ánh mắt của đối phương trừng đến, Đường Băng chỉ có thể co rụt đầu lại, vội vàng lui về phía sau. Cuối cùng, Đường Băng cũng tự mình bước nhanh ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại.

Sau khi nhìn thấy bóng lưng của Đường Băng rời đi. Lúc này, người phụ nữ thần bí mới lần nữa xoay đầu nhìn lại, trong ánh mắt mang theo ý vị thâm trường, nhìn chăm chú về phía Trần Viễn.

“Người tôi cũng đã đuổi ra rồi, bây giờ thì anh có thể nói được chưa?”

Nhìn thấy đối phương nhìn mình như vậy, kỳ thật trong lòng Trần Viễn không khỏi hơi có một chút xấu hổ. Nhưng mà, biểu hiện của anh rất nhanh liền biến trở lại bình thường. Anh hơi hắng giọng một cái.

“Được rồi, bí mật này chính là…”

Trần Viễn cố ý cúi sát về phía đối phương, thấp giọng nói ra. Nhưng ngay khi âm thanh cuối cùng của anh rơi xuống, động tác của anh hơi khẽ chuyển động. Đồng thời, trói buộc ở trong cơ thể của anh lúc này cũng bị một cố lực lượng thần bí cho đánh tàn. Cùng với đó, cổ tay của anh cũng bắt đầu phát lực, trực tiếp hướng thẳng về phía khuôn mặt của đối phương để chụp tới.
Advertisement
';
Advertisement