Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Lúc tỉnh dậy, Trần Viễn đã thấy bản thân đang ngồi ở đồn cảnh sát, còn Lưu Thục Hiền đang ở bên cạnh để chăm sóc cho anh.

“Anh không sao chứ?”

Nhìn thấy Trần Viễn tỉnh lại, trên khuôn mặt lo lắng của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra dáng vẻ mừng rỡ. Nhưng lúc này, ánh mắt của Trần Viễn hơi hơi đảo qua xung quanh, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều nghi hoặc.

“Tại sao chúng ta lại ngồi ở đây?”

Lúc này, Lưu Thục Hiền mới bắt đầu lên tiếng giải thích. Hóa ra, sau khi Trần Viễn bị đánh cho ngất đi, nhân viên của nhà hàng mới gọi điện để báo cho cảnh sát. Sau đó, Trần Viễn thì bị đưa vào đồn để chờ người tới bảo lãnh. Còn mấy tên đàn em của ông chủ Bách, ngoài viết bản tường trình sự việc, thì cũng không có bị xử lý gì, được ông ta tự mình bảo lãnh ra ngoài.

“Ừ, thì ra là như vậy?!”

Trần Viễn hơi khẽ gật gật đầu. Sau đó, anh cũng không có tiếp tục nói chuyện, mà chỉ âm thầm chờ đợi Tiêu Hân Hân đến đây để bảo lãnh cho mình. Chỉ có điều, mặc dù đã được thông báo từ cách đây hơn một tiếng đồng hồ trước. Thế nhưng, sau khi Trần Viễn tỉnh dậy, lại chờ đợi thêm hai giờ nữa, nhưng mặt mũi của Tiêu Hân Hân vẫn chẳng thấy đâu.

Trong lòng bắt đầu trở nên sốt ruột, Trần Viễn quan sát thấy Lưu Thục Hiền vẫn còn ở lại chăm sóc cho mình. Thế nên, anh mới đứng dậy nói.

“Bà chủ, chị về trước đi. Để tôi ở lại đây chờ người nhà của tôi một mình là được rồi!”

Nghe cách xưng hô của Trần Viễn hơi có vẻ cứng ngắt, lúc này Lưu Thục Hiền mới mở miệng ra, cười nói.

“Anh không cần phải gọi tôi bà chủ này, ba chủ nọ như vậy đâu. Sau này, anh có thể gọi tôi là Thục Hiền. So sánh về tuổi tác, có nhiều khi tôi cũng chẳng lớn hơn anh bao nhiêu.”

Nghe thế, Trần Viễn cũng gật đầu cười. Mà lúc này, phía bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng bước chân.

“Cô Hân Hân, chồng cô đang ở trong văn phòng. Mọi thủ tục chúng tôi đã giải quyết xong, chỉ cần cô ký vào trong biên bản cam kết này là được.”

Ngay sau đó, ánh mắt của Trần Viễn dễ dàng trông thấy vẻ mặt hầm hầm của Tiêu Hân Hân đang tiến về phía cửa phòng. Còn chưa kịp lên tiếng để nói câu nào, một bàn tay nhanh chóng in thẳng lên trên khuôn mặt của Trần Viễn.

“Anh suốt ngày không làm được việc gì cho đứng đắn, còn gây ra chuyện như vậy để tôi đên đây giải quyết. Anh không cảm thấy, anh làm như vậy là khiến cho tôi rất mất mặt hay sao?”

Đột nhiên bị ăn một cái tát như vậy, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên cứng ngắc.

“Tổng giám đốc!”

Đứng ở một bên, vẻ mặt của Lưu Thục Hiền lúc này cũng bắt đầu trở nên sững sờ. Cô cũng không nghĩ đến, vợ của Trần Viễn lại là cấp trên của mình.

“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh chóng dọn dẹp, theo tôi rời khỏi nơi này!”

Mặc dù bị ánh mắt của nhiều người như vậy nhìn đến, trong lòng có hơi chút không được tự nhiên. Nhưng lúc này, Tiêu Hân Hân cũng không muốn cùng với Trần Viễn nói nhiều lời, cô liền ra lệnh cho anh nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát.

Thế nhưng, thái độ của Trần Viễn lúc này lại trở nên cực kỳ ương ngạnh. Anh không những không làm theo mệnh lệnh của cô. Hơn nữa, anh còn tiến tới, đem cô ôm lên trên đùi, sau đó tức giận, dùng sức đánh lên trên cái mông của cô.

“Em là vợ tôi, không phải là bà chủ của tôi. Em tốt hơn hết là nên tôn trọng tôi. Nếu không, lần sau em còn dám làm như vậy thêm một lần nào nữa, thì tôi sẽ đánh em lần đó.”

Đột nhiên bị Trần Viễn tập kích. Hơn nữa, còn bị anh ta đánh mông ngay trước mặt người ngoài. Tức thì, sắc mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi đỏ bừng lên, âm thanh trong miệng cũng nghẹn lại ở nơi cổ họng.

Mà lúc này, trong đầu của Trần Viễn cũng rơi vào tình trạng hỗn loạn. Vừa rồi, vì cảm thấy cứ bị Tiêu Hân Hân ức hiếp như vậy, tương lai sau này của anh không có cách nào ngẩng đầu lên để gặp người khác. Thế nên, Trần Viễn mới làm ra hành động quá khích, đem cái mông của cô đánh ở ngay trước mặt mọi người.

Đợi đến khi cảm nhận được một đợt mềm mại truyền đến trong tay, lúc này Trần Viễn cũng hơi có một chút hối hận. Thế nhưng, nếu như cho anh lựa chọn thêm một lần nữa, anh vẫn nhất định sẽ đánh cái mông của cô. Dù sao, cảm giác lúc này thật sự rất tốt.

Chỉ có điều, tính tình của Tiêu Hân Hân không phải dễ trêu. Thế nên, nhân lúc vợ mình còn chưa nổi điên, Trần Viễn liền đem cô ôm đi ra khỏi phòng. Sau đó, anh ném cô vào xe, rồi nhanh chóng đem cửa xe khóa chặt lại.

Cho đến lúc này, Tiêu Hân Hân vẫn giống như người mê ngủ mộng. Đợi cho đên khi cô kịp phản ứng lại, thì đã thấy mình cùng với Trần Viễn ngồi ngay ngắn ở trong xe.

“Đồ khốn, tôi muốn giết chết anh!”

Giống như một cơn bão bị dồn nén ở trong lòng, Tiêu Hân Hân bắt đầu gào thét, phát ra âm thanh cực kỳ chói tai. Nhưng mà, phản ứng của Trần Viễn lại hết sức bình tĩnh. Anh liếc mắt nhìn lấy cái mông của cô, khẽ nhếch mép lên cười.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement