Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Nhìn thấy thân ảnh của mọi người đều đã lướt nhanh đi về chỗ mật thất ở trong đại sảnh. Lúc này, Trần Viễn cũng không có bất kỳ lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể dựa vào hai chân của mình, vội vàng đuổi theo ở phía sau.

“Kỳ quái, thật sự là rất kỳ quái! Thứ đồ vật này, vì sao lại còn có thể tồn tại được? Chẳng phải, hơn vạn năm trước nó đã hoàn toàn tuyệt tích rồi sao?”

Vừa bước vào trong mật thất, Trần Viễn đã nghe được tiếng lẩm bẩm của ông cụ Cơ Trường Sinh. Đồng thời, hình ảnh đập vào trong mắt của anh lúc này chính là trên tay của ông cụ cầm lấy một viên hỏa cầu, phía bên trong giống như có được sinh mạng, không ngừng nhảy lên liên tục.

Nhưng mà, người cầm hỏa cầu lại rất thản nhiên, một bộ thảnh thơi quan sát, cũng không có biểu hiện ra một chút bộ dáng khó chịu nào. Trong lòng mang theo mấy phần nghi hoặc, Trần Viễn hơi xích tới gần.

Chỉ là, lúc này âm thanh hơi thiếu kiên nhẫn của bà cụ lại đột nhiên vang lên.

“Này, ông có thật sự nhìn ra đây là thứ gì hay không? Đừng có cản trở người khác quan sát như vậy. Nếu không được, thì đến phiên tôi!”

Vừa nói, bàn tay của bà cụ vừa vội vàng vươn ra, dự định giành lấy quả cầu lửa đang cầm ở trong tay của ông cụ Cơ Trường Sinh. Nhưng mà, ngay tại lúc này kỳ biến đột nhiên phát sinh.

Chỉ thấy, phía trên hỏa cầu phát ra một tiếng chim hót. Ngay sau đó, một cái hư ảnh bằng lửa giống như là chim phượng hoàng từ trong quả cầu bất ngờ tung cánh, bay nhanh ra ngoài.

Khiếu!!!

Tiếng phượng gáy truyền đến trong tai, để cho sắc mặt những người ở đây đều không khỏi trở nên tái nhợt lại. Thế nhưng, hai mắt của Trần Viễn lúc này lại trở nên trừng lớn. Bởi vì, hư ảnh của con chim lửa này không biết vì sao lại hướng về phía thân thể của anh xông tới. Hơn nữa, tốc độ của nó cũng cực nhanh. Khi anh kịp phản ứng lại, thì toàn bộ hư ảnh đã hoàn toàn biến mất. Đồng thời, quả cầu lửa đang cầm ở trên tay của ông cụ cũng tìm không thấy.

“Đồ vật đâu? Đồ vật đi nơi nào rồi?!”

Sau một thoáng thất thần, âm thanh của ông cụ Cơ Trường Sinh lúc này mới giật mình hô lên. Nhưng mà, ánh mắt của mọi người lúc này đã không ai thèm để ý đến phản ứng của ông cụ nữa. Ngược lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía cơ thể của Trần Viễn.



“Ách, cái này…”

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn hơi thoáng có chút lúng túng. Kỳ thật, anh cũng không có ngờ đến món bảo vật này vậy mà tự động bay về phía mình. Hơn nữa, nó còn ở ngay trước mặt mọi người chui vào ở trong cơ thể của anh để ẩn nấp. Nếu đổi lại là một nơi khác, xảy ra tình huống tương tự Trần Viễn cũng không cảm thấy áp lực chút nào. Bởi vì, anh tin tưởng với thực lực của mình, còn không có bao nhiêu người uy hiếp được anh.

Thế nhưng, lúc này ở trước mặt anh lại có tới ba vị, không, phải là bốn vị cao thủ cấp bậc đại tông sư mới đúng. Trong đó, Cơ Trường Xuân có thực lực như thế nào thì Trần Viễn không biế. Nhưng ông cụ Cơ Trường Sinh và bà cụ đều là hai vị tuyệt thế cao thủ, Trần Viễn tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ. Còn chưa nói đến, thực lực của ông chú tài xế kỳ thật cũng không hề kém gì so với hai người này. Nếu như, lúc này cả ba người bọn họ đột nhiên xông lên, sờ rằng không đến một phút, Trần Viễn chắc chắn sẽ bị khống chế ngay tại trận. Thế nên, lúc này trong lòng của Trần Viễn hơi thoáng lo lắng, đưa ánh mắt về phía mọi người để tìm lời giải thích.

Nhưng mà, còn không đợi Trần Viễn mở miệng lên tiếng, âm thanh của ông cụ Cơ Trường Sinh đã lần nữa vang lên.

“Này, cái thứ đồ đó, bay về phía nào rồi?!”

Vừa nói, thân ảnh của ông cụ vừa tiến sát về phía Trần Viễn. Hơn nữa, ánh mắt của ông cụ lúc này còn đảo qua lên trên người của Trần Viễn một lượt. Không biết vì sao, bị ánh mắt của ông cụ soi đến, trên người Trần Viễn lại có một chút cảm giác lành lạnh sống lưng.

“Cái ông già chết bằm này, ông nhìn cái gì mà nhìn? Không sợ hù dọa đứa nhỏ này sao?”

Nhìn thấy bộ dáng của ông cụ như vậy, bà cụ lại có chút nhịn không được, lên tiếng trách cứ. Nghe thế, thân hình của ông cụ lúc này mới đứng thẳng người dậy, đưa hai tay chắp ở sau lưng. Đồng thời, vừa đi đi lại lại, vừa lẩm nhẩm ở trong miệng.

“Kỳ quái, thật sự là kỳ quái! Thứ đồ vật này, chẳng phải chỉ có bọn họ mới có thể mở ra được sao? Hơn nữa, tại sao nó lại tự động nhận chủ? Điều này thật sự là không thể nào tin được!”

Nghe ông cụ tự mình lẩm bẩm, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên cổ quái. Thế nhưng, còn không để cho anh hiểu được nguyên do. Lúc này, thân ảnh của ông cụ bỗng dưng lướt đi. Đồng thời, phía ngoài đại sảnh lại vang lên âm thanh văng vẳng của ông cụ.

“Không được, ta lại phải tra cổ tịch mới được. Làm sao những chuyện như vậy mà ta lại không thể tìm hiểu thấu cơ chứ!”

Tiếng nói còn chưa có dứt, bóng người của ông cụ đã hoàn toàn biến mất, không thấy gì nữa.

Đứng ở một bên, thấy được một màn này sắc mặt của Trần Viễn càng thêm nặng nề. Trong khi đó, ba người còn lại của nhà họ Cơ lại chẳng biểu hiện ra chút bất ngờ nào. Ngược lại, khuôn mặt của bọn họ lại tỏ ra bình thản hơn rất nhiều. Chỉ có điều, ánh mắt của mấy người bọn họ lại thỉnh thoảng nhìn về phía Trần Viễn, trên khuôn mặt lâu lâu lộ rra một chút nghi hoặc.

“Được rồi, được rồi! Nếu cậu nhóc này đã có duyên với vật ấy, vậy thì cứ để cho cậu ta tạm thời giữ lấy nó đi. Lão hôm nay cũng thấy mệt rồi, lão muốn đi về nghỉ ngơi một chút!”

Vừa mới nói ra dứt câu, chỉ thấy bà lão hơi hơi phất tay một chút. Sau đó, thân ảnh của bà lão lúc này đã nhanh chóng biến mất. So với ông cụ Cơ Trường Sinh, rõ ràng thân ảnh của bà lão lúc này càng thêm quỷ dị hơn rất nhiều.

“Lão Tánh, Trang Đài chuyện hôm nay tạm dừng ở đây đi. Nếu có cơ hội, lần sau chúng ta sẽ gặp mặt. Thanh Thanh, giúp cha tiễn khách!”

Thấy ông bà cụ đều đã rời đi, lúc này sắc mặt của Cơ Trường Xuân cũng không dễ coi cho lắm. Chỉ thấy ông ta miễn cưỡng cười lên một tiếng, sau đó cũng phất phất tay ra hiệu cho con gái của mình đưa tiễn ba người Trần Viễn đi ra ngoài. Còn bản thân ông ta, thì tự mình đóng lại cánh cửa phòng của mật thật, cũng không rõ bản thân tự nhốt lại ở bên trong để làm gì.

Đi ra ngoài, nhìn thấy không khí có chút nặng nề, Trang Đài mới lên tiếng nói ra.



“Thanh Thanh, cảm ơn em, chỉ cần đưa tiễn đến đây là được rồi. Có cơ hội, chị sẽ lần nữa đến đây ghé chơi!”

“Vâng!”

Nghe Trang Đài lên tiếng nói chuyện, cô bé Thanh Thanh lúc này mới ngẩng đầu lên, gật đầu đáp lại. Đồng thời, ánh mắt của cô một lần nữa quay sang nhìn về phía Trần Viễn. Không biết suy nghĩ đến thứ gì, chỉ thấy cô bé hơi cắn cắn môi một cái. Sau đó, giống như làm ra quyết tâm rất lớn, cô bé tự mình đi tới trước mặt của Trần Viễn, từ trên người lấy ra một tấm ngọc bội nhìn hơi có vẻ trong suốt, phía trên còn điêu khắc lấy vô số văn tự cực kỳ tỉ mỉ, giao lại cho Trần Viễn.

“Anh trai, đây là một tấm cổ phù, phía trên có khắc một số phù văn, có tác dụng khu tà, tránh độc, thanh lọc vật bẩn. Nếu như thường xuyên đeo ở trên người, nó còn có thể tăng lên tốc độ tu luyện, cũng như tẩm bổ linh hồn. Đây là bảo vật gia truyền của gia đình em. Hôm nay, em đưa nó tặng cho anh, xem như là quà ra mắt!”

Càng nói trên khuôn mặt của cô bé càng thêm ửng hồng. Ngay sau đó, cô bé nhét vội miếng ngọc vào trong tay của Trần Viễn, rồi cấp tốc chạy trở lại trong nhà. Thỉnh thoảng, Trần Viễn còn nghe được mấy tiếng kêu khẽ của cô bé, giống như là trong lúc chạy vội bị vấp phải thứ gì đó.

Nhưng mà, hai người Trang Đài và ông chú lái xe đứng ở một bên lại có chút kinh ngạc, nhìn về phía Trần Viễn.

“Chậc chậc, xem ra nhìn anh cũng có số đào hoa. Ngay cả một cô bé đáng yêu như vậy, cũng bị anh lừa gạt được.”

Không biết vì sao, lúc này nghe được câu nói trêu chọc của tiểu thư nhà họ Đàm, Trần Viễn lại nghe được một chút mùi vị chua chua. Chỉ là, cái ý nghĩ này rất nhanh liền bị anh hất văng ra khỏi đầu. Sau đó, anh dùng lấy một loại ánh mắt không có một chút nghi ngờ nào, nhìn về phía Trang Đài.

“Bây giờ, tôi muốn đi trở về nhà, được chứ?!”

Nghe được lời này của anh, Trang Đài hơi thoáng kinh ngạc một chút. Nhưng sau khi quay sang nhìn thấy ông chú lái xe đánh một cái gật đầu. Trong lòng hơi thoáng dâng lên một chút bất đắc dĩ, Trang Đài cũng chỉ có thể gật đầu đáp lại.

“Tốt, vậy thì chúng ta trở về nhà thôi!”

Nghe tiểu thư Trang Đài đáp ứng một cách sảng khoái như vậy, Trần Viễn cũng không chút nghi ngờ nào, một mực đi ở phía sau lưng của bọn họ, ngồi lên trên xe ô tô để trở lại gia trang của nhà họ Đàm.

Lúc này, sau khi nhìn thấy chiếc xe ô tô chở theo Trần Viễn đã hoàn toàn biến mất ở trên đường lớn, mấy cái thân ảnh ở trong biệt thự của nhà họ Cơ mới bắt đầu ló đầu nhìn ra.

“Ông lão, chuyện này thật sự có thể làm được sao?”

Nghe được tiếng nói chuyện của bà cụ, ông cụ mới đưa mắt nhìn sang vợ mình, trên khuôn mặt dâng lên một vẻ đắc ý.

“Tất nhiên là được rồi, bà nghĩ Cơ Trường Sinh tôi là ai kia chứ? Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, tôi làm sao có thể để cho xảy ra sơ sót được!”

Nghe ngữ khí của ông cụ hơi có vẻ đắc ý, ánh mắt của bà cụ không khỏi trừng lên một trận. Nhưng mà, lúc này phía sau lưng của bọn họ lại đột nhiên vang lên một tiếng bước chân vô cùng.



“Không hay rồi, thật sự là không hay rồi!”

Nhìn thấy bộ dáng có chút hớt ha hớt hãi của con trai, ông cụ Cơ Trường Sinh không khỏi liếc mắt, trừng lên.

“Gấp cái gì mà gấp. Sắp năm mươi tuổi tới nơi rồi, còn một bộ lúng ta lúng túng như vậy, làm sao có thể xứng đáng là người nối nghiệp của nhà họ Cơ!”

Nghe cha mình giáo huấn, nhưng lúc này Cơ Trường Xuân cũng không có tâm tư đâu đi quản mấy thứ này. Ngược lại, ánh mắt của ông ta hơi có chút gấp, vội vàng nói ra.

“Ba, mẹ! Thứ kia, giờ đã mất liên lạc rồi!”

Vừa nghe được lời này, ban đầu cả ông bà cụ đều chưa kịp phản ứng gì. Nhưng ngay sau đó, thần sắc của ông cụ không khỏi biến đến giật mình, vội vàng chạy về phía con trai của mình, đem cổ áo của ông ta nhấc lên.

“Thằng nhóc, mày vừa nói cái gì? Thứ gì đã mất liên lạc rồi hả?”

Nhìn thấy bộ dáng của Cơ Trường Sinh lúc này, trong lòng của Cơ Trường Xuân thoáng chốc có một chút im lặng. Nhưng mà, thấy được khí thế bức bách của ông ta, lúc này Cơ Trường Xuân cũng không dám chậm trễ, lại lần nữa nói ra.

“Là hỏa chủng, cũng chính là đồ vật mà người thanh niên kia vừa mới hấp thu. Hiện tại, nó đã không còn một chút liên hệ nào với chúng ta!”

Lần này, nghe được đáp án chính xác từ con trai. Đừng nói là ông cụ Cơ Trường Sinh, cho dù là bà cụ đang đứng ở một bên cũng cảm thấy vô cùng giật mình.

“Làm sao có thể?!”

Thế nhưng, ngay lúc này lại không có ai chú ý đến, ánh mắt của cô cháu gái nhà họ Cơ lại không hề có một chút biến hóa nào. Ngược lại, trong đôi mắt thanh tịnh của cô bé còn mang theo một chút thở phào nhẹ nhõm. Mà hết thảy những việc này, Trần Viễn cũng không thể nào biết được. Sau khi trở lại gia trang của nhà họ Đàm, anh liền một đường đi đến phòng riêng, do tiểu thư Trang Đài tự mình sắp xếp. Sau đó, anh một mực đóng kín lại cửa phòng, bắt đầu ngồi ở trên giường để xếp bằng.
Advertisement
';
Advertisement