Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

“Hắt xì… trong phòng của anh làm sao lại lạnh như vậy?!”

Đang lúc nói chuyện, Trang Đài bỗng dưng nhảy mũi, rồi đánh run một trận. Ngay sau đó, sắc mặt của cô cũng nhanh chóng chuyển sang trắng bệch. Vốn dĩ, Trần Viễn còn không biết phải giải thích cho co như thế nào thích hợp. Hiện tại, thấy được bộ dáng của cô như vậy, anh cũng chỉ có thể đem áo khoác ở bên ngoài của mình cởi ra, sau đó choàng nhẹ lên trên vai của cô.

“Nơi này có chút lạnh, cô cũng không thích hợp ở đây lâu. Hay là cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn tu luyện thêm một chút!”

Nhìn thấy động tác của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Trang Đài thoáng chốc hiện lên một chút ửng hồng. Nhưng mà, quả thật nhiệt độ ở trong phòng lúc này không thích hợp đối với một người giống như cô. Thế nên, sau khi suy nghĩ một lúc, cô liền gật đầu đáp lại.

“Ừ, vậy tôi đi ra ngoài trước. Nếu như anh có việc gì cần, có thể đi ra ngoài để liên hệ với tôi. Bên ngoài, tôi có chuẩn bị sẵn phương tiện liên lạc, chỉ cần anh muốn thì cứ gọi!”

Nhiệt độ trong phong thật sự quá lạnh, để cho hàm răng của Trang Đài có chút đánh lên lách cách. Ngay sau đó, cô cũng không dám lưu lại ở trong phòng của Trần Viên quá lâu, mà vội vàng bước chân để rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của tiểu thư nhà họ Đàm dần dần biến mất ở trên hành lang. Lúc này, Trần Viễn nhanh chóng thu hồi lại tâm tình. Anh đem cửa phòng đóng chặt, sau đó ánh mắt nhìn về phía xung quanh.

“Xem ra, nhà bọn họ cũng tốn không ít công phu!”

Nhìn thấy tình cảnh của phòng ngủ lúc này, Trần Viễn có chút âm thầm tặc lưỡi, lắc đầu. Chỉ có điều, anh cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Ngược lại, hoàn cảnh lúc này lại có chút phù hợp để cho anh tu luyện, đem hỏa khí ở trong cơ thể từ từ áp chế.

Chính vì thế, qua một lúc quan sát, Trần Viễn lại một lần nữa ngồi ở trên giường để bắt đầu tu luyện. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng quá trình tu luyện thật sự có chút nhàm chán, buồn tẻ. Nhưng đối với Trần Viễn mà nói, thì khoảng thời gian này lại để cho anh điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Tất nhiên, trong khoảng thời gian này mỗi ngày tiểu thư Trang Đài đều để thăm anh một lần. Phần lớn, là với lý do kiểm tra nhiệt độ của căn phòng, cũng như đem chút thức ăn để cho Trần Viễn lót dạ. Đối với sự nhiệt tình của cô lúc này, Trần Viễn chẳng hề để ý. Ngược lại, anh có chút bình thản để tiếp nhận.



Cuối cùng, trải qua hơn một tháng tu luyện, một nửa hỏa khí ở trong người của Trần Viễn cũng đã bị áp chế lại. Hơn nữa, trong đan điền của anh lúc này cũng được bổ sung hơn một phần ba linh lực.

Có thể nói, trong một tháng này Trần Viễn có lẽ là đã chuyên tâm tu luyện nhiều nhất ở trong đời của mình. Dù sao, bình thường anh cũng chỉ tu luyện vào lúc trời tối, thỉnh thoảng sử dụng một ít dược vật để bổ sung năng lượng. Cũng không giống như hiện tại, hầu như một ngày hai mươi bốn tiếng, ngoài những thời gian để đi ra ngoài lấy thức ăn, cũng như nhờ người bổ sung hàn khí ở trong phòng ngủ, thì hầu như Trần Viễn đều ngồi xếp bằng ở trên giường của mình, không rời khỏi căn phòng này dù là nửa bước.

Thế nhưng, kết quả đạt được cũng khiến cho Trần Viễn cảm thấy hết sức hài lòng. Mặc dù nói, năng lượng ở trong đan điền chỉ mới đạt đến được một phần ba, đối với một vị cao thủ cấp bậc tông sư hậu kỳ như Trần Viễn mà nói, cũng không quá lý tưởng. Dù sao, mỗi lần chiến đầu đều sẽ tiêu hao một lượng linh lực rất lớn. Một khi số lượng linh lực ơ trong cơ thể bị tiêu hao hết, khôn có biện pháp nào bổ sung kịp thời, thì sẽ rơi vào tinh cảnh rất hung hiểm.

Nhưng mà, phải biết rằng trong một tháng vừa qua, Trần Viễn cũng không chỉ bổ sung năng lượng ở trong đan điền, mà anh còn muốn mượn nhờ hàn khí để đem hỏa khí từ bên trong quả cầu lửa nằm ở trong cơ thể của anh áp chế lại. Và hơn phân nửa thời gian trong đó, thì việc tiêu hao của Trần Viễn đều ở trên vấn đề này.

Thế nên, sau khi đem năng lượng bổ sung được một phần ba, Trần Viễn liền quyết định rời đi, không muốn lưu lại ở nhà họ Đàm nữa. Bởi vì, mấy ngày gần đây anh luôn cảm giác, tâm thần của mình hơi có chút bất an. Giống như, ở bên ngoài có chuyện gì đó xảy ra, để anh không cách tĩnh tâm tu luyện được nữa.

Chính vì thế, sau khi thu thập một ít đồ đạc ở trong phòng, Trần Viễn liền quyết định đi ra ngoài, tìm kiếm tiểu thư Trang Đài để nói lời từ biết.

“Anh muốn rời đi?!”

“Ừm!”

Sau khi nghe được yêu cầu của Trần Viễn, phản ứng của tiểu thư Trang Đài hơi có chút kinh ngạc. Ngay sau đó, vẻ mặt của cô dường như cũng biến đến có chút khó coi.

Thấy vậy, Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lông mày, nói ra.

“Thế nào? Cô không có việc gì chứ?!”

Nghe Trần Viễn hỏi đến, trên khuôn mặt của tiểu thư Trang Đài thoáng chốc có chút bối rối. Nhưng ngay sau đó, cô liền liếc mắt nhìn anh, mỉm cười nói ra.

“Cũng không có việc gì. Chỉ là, mấy ngày gần đây thời tiết không được tốt, muốn đi lại ở trên biển hoặc di chuyển bằng trực thăng có chút khó khăn. Nếu anh không vội, thì có thể ở lại đây chơi thêm ít hôm nữa. Khoảng ba ngày sau, tôi sẽ cùng anh rời khỏi đây, đi đến thủ đô.”

Nghe Trang Đài nói một hồi, Trần Viễn còn không có phản ứng gì. Nhưng qua một lúc, anh mới giật mình, đưa mắt sang nhìn theo đối phương.

“Anh… anh nhìn tôi như vậy làm gì?”

Giống như là sợ Trần Viễn nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của mình, lúc này thấy được ánh mắt của anh nhìn đến trên khuôn mặt của Trang Đài thoáng chốc hơi có xuất hiện một chút lúng túng.



Mà Trần Viễn chỉ quan sát sắc mặt của cô một lúc, sau đó anh cũng gật đầu đáp lại.

“Được rồi, nếu cô đã quyết định như vậy, vậy thì cứ như thế mà làm đi!”

Nói xong, Trần Viễn cũng quyết định xoay người rời đi. Hiện tại, anh cảm thấy mình lưu lại thêm vài ngày ở nhà họ Đàm cũng không tính tệ. Dù sao, chính anh cũng không có biện pháp nào rời khỏi nơi này. Hơn nữa, anh cảm thấy lần này biểu hiện của Trang Đài có chút kỳ lạ. Không biết, mấy ngày sắp tới nhà của bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không?

Thấy Trần Viễn chỉ đáp lại một câu, sau đó quay lưng bỏ đi, sắc mặt của Trang Đài từ xấu hổ chuyển sang tức giận, trong miệng lại nhịn không được hầm hừ một trận.

“Đồ đàn ông thối, đồ đàn ông đần! Anh hãy đợi đấy cho tôi!”

Lúc nói chuyện, Trang Đài cũng không có để ý đến phía sau lưng của mình lúc này lại đứng đó một người. Ngay khi nghe được tiếng nói chuyện của cô, âm thanh người này cũng bất chợt vang lên.

“Là ai, lại để cho cháu gái của ông trở nên tức giận như vậy?!”

Nghe được tiếng nói chuyện của người này, vẻ mặt của Trang Đài có chút giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng ngay khi phát hiện ra được người đang nói chuyện với mình chính là ông nội, vẻ mặt của cô có chút tức giận, nói ra.

“Ông nội, có phải ông muốn hù chết cháu gái của ông hay không? Làm sao lại đi đứng như ma vậy, còn không có phát ra một chút tiếng động gì.”

Nghe được cách nói chuyện của cô cháu gái, ánh mắt của ông cụ Đàm không khỏi trợn ngược lại.

“Cái con bé này, có phải là có người ở trong lòng rồi, nên không còn xem ông nội của cháu ra gì nữa đúng không?”

Nghe được ông cụ nói trúng tim đen của mình, trên khuôn mặt của Trang Đài thoáng chốc biến đến ửng hồng. Ngay sau đó, cô có chút bất mãn, nói ra.

“Ông nội, ông đang nói bậy bạ gì vậy, ai lại có người trong lòng kia chứ? Hơn nữa, người ta cũng không để ý đến con!”

Nói xong, cô hơi giận dỗi, giẫm chân chạy thẳng. Thấy được một màn này, ông cụ không khỏi lắc đầu, cười khẽ.

“Cháu gái lớn rồi, cũng không thể giữ được nữa!”

Đối với tất cả những chuyện này, Trần Viễn đều không hề hay biết gì cả. Anh vẫn ở trong phòng để tu luyện, chỉ khi có việc cần thiết anh mới đi ra ngoài để liên lạc.



Mà trải qua ba ngày như vậy, thời gian trôi qua cũng cực nhanh. Sáng sớm ngày thứ ba, Trần Viễn chỉ mới tu luyện được một lúc, đột nhiên tiếng gõ cửa lại vang lên. Ngay sau đó, anh nghe được tiếng gọi của một người hầu ở trong nhà họ Đàm phát ra.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
2. Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em
3. Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình
4. Không Ai Cần Tôi
=====================================

“Cậu chủ, đã tới giờ xuất phát. Tiểu thư cho gọi, xin mời cậu hãy nhanh chóng thay đổi y phúc, đi đến bến cảng.”

Nghe người hầu gọi cửa, Trần Viễn lúc này mới sực nhớ đến, hôm này là ngày đội tàu của nhà họ Đàm xuất bến, đi trở về thủ đô.

Thế nên, anh cũng không có chần chừ chút nào, liền nhanh chóng dọn dẹp lấy đồ đạc ở trong phòng, bắt đầu di chuyển đi ra ngoài. Kỳ thật, trên người của anh cũng không đeo theo đồ vật gì quan trọng. Kể từ khi bị truyền tống đến đây, quần áo ở trên người của anh cũng đều được thay mới, ngay cả đồ lọt cũng là do nhà họ Đàm cung cấp.

Chính vì thế, sau khi đi ra ngoài, không đến vài phút Trần Viễn đã có mặt ở bên cảng. Lúc này, trên bến cảng có rất nhiều người di chuyển qua lại. Hơn nữa, nhìn bộ dáng bận rộn của bọn họ, thì dường như đang có một đội thuyền buôn chuẩn bị xuất bến.

Chỉ là, Trần Viễn quan sát một hồi, anh cũng không có phát hiện ra đoàn tàu của nhà họ Đàm ở nơi nào. Cũng may, lúc này một âm thanh có chút quen thuộc ở phía sau lưng của anh bất chợt vang lên.

“Anh Viễn, anh đang làm gì ở đó vậy? Nhanh đến đây đi, tàu sắp chuẩn bị xuất bến rồi!”

Tiếng gọi này cũng không phải là của ai khác, mà chính là của tiểu thư Trang Đài. Ngay sau đó, Trần Viễn ứng theo tiếng gọi của cô quay đầu nhìn lại. Lúc này, anh mới phát hiện ra tiểu thư của nhà họ Đàm đang đứng ở trên boong tàu của một chiếc du thuyền rất lớn.

Hơn nữa, từ bề ngoài quan sát đến, thì đây rõ ràng là một chiếc du thuyền cực kỳ xa hoa. Kiến trức bên ngoài có hết thảy tới ba tầng cao, mỗi tầng đều được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, bố trí cũng có đầy đủ các loại hạng mục giải trí. Nếu như Trần Viễn không có đoán sai, thì chiếc du thuyền này cũng có giá trị đến vài trăm triệu độ.

Chỉ là, nhìn bộ dáng của Trang Đài lúc này, giống như bản thân của cô không phải đang đứng trên một chiếc du thuyền đắt tiền như vậy. Ngược lại, xung quanh bến cảng dường như mọi người đều cảm thấy hết sức bình thường, không có gì đáng để chú ý.

Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi dâng lên một chút cảm giác không được chân thật. Chẳng lẽ, người ở trên bán đảo này, đều giàu có đến mức như vậy sao?
Advertisement
';
Advertisement