Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Đối mặt với hàng loạt công kích của đối phương, trên mặt của Trần Viễn vẫn bình tĩnh, không một chút nao núng. Sau đó, thân hình của anh hơi nhích nhẹ một cái. Đồng thời, nắm tay vung mạnh về phía trước, đánh thẳng về phía đòn công kích của đối phương.

Ầm!

Ầm!

Ngay lập tức một trận tiếng chấn động kịch liệt vang lên, hơn mười mấy thân ảnh bị một quyền này của Trần Viễn trực tiếp đánh bay ra ngoài.

Rầm!

Nhìn thấy Trần Viễn dễ dàng như vậy liền giải quyết hơn một phần năm quân số bên mình. Tức thì, mấy sĩ quan dẫn đầu binh sĩ không khỏi nổi giận, đồng loạt phóng người về phía trước, hướng về phía Trần Viễn đánh tới.

Ầm!

Ầm!

Hơn bốn đường công kích mạnh mẽ đánh về phía trước, không khỏi để cho sắc mặt của Trần Viễn có một chút nghiêm nghị. Mặc dù Trần Viễn vẫn vô cùng tư tin với thực lực của bản thân. Nhưng lúc này, anh cũng không dám khinh thường. Ngược lại, trong đôi mắt mang theo mấy phần sắc bén, từ trong cổ họng phát ra một trận âm thanh bén nhọn.

“Quỳ xuống!”

Ầm!

Ngay sau đó, từ trong cơ thể của anh phóng ra một luồng lực lượng cực kỳ kinh khủng, trực tiếp đem cơ thể của bốn vị sĩ quan quân đội đều có thực lực cấp bậc tông sư quỳ rạp xuống mặt đất.



Rầm!

Rầm!

Nhìn thấy đội trưởng của mình dễ dàng như vậy liền bị Trần Viễn giải quyết. Trong lúc nhất thời, toàn bộ binh sĩ ở trong doanh trại đều không khỏi lộ ra một vẻ sợ hãi xen lẫn với kiêng kỵ. Dù sao, thực lực của những người này thật sự còn kém rất xa.

“Mẹ nó, các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chóng xông lên, tuyệt đối không để cho đội Long Vệ số một của chúng ta mất mặt!”

“Đúng, đội Long Vệ số hai của chúng ta cũng không thể nào thua kém bọn họ. Xông lên!”

Từng tiếng kêu hô vang lên, mặc dù bản thân đã bị Trần Viễn trấn áp. Nhưng rõ ràng, bốn gã đội trưởng lúc này cũng không cam lòng, vội vàng thúc giục đội viên của mình tiến về phía trước.

Đối mặt với những binh sĩ đang lao nhanh tới, trên cơ thể của Trần Viễn lúc này đột nhiên dâng lên một màn ánh sáng màu trắng. Ngay sau đó, một loạt tiếng đùng rầm không ngừng vang lên. Hầu như toàn bộ binh sĩ của đội Long Vệ đều bị màn ánh sáng trắng trên người của Trần Viễn chấn bay ra ngoài hơn hai, ba mét.

“Cài này? Làm sao có thể?!”

Nhìn thấy được một màn này, ánh mắt của cả bốn người đều đồng thời trừng lớn. Hơn nữa, trên khuôn mặt của bọn họ còn xuất hiện một vẻ cực kỳ khó tin.

“Bộp! Bộp! Bộp!”

Ngay vào lúc này, từ phía bên trong doanh trại đột nhiên vang lên một tràng pháo tay hết sức nhiệt tình. Ngay sua đó, một người đàn ông trung niên trên người mặc lấy một bộ quần áo thể thao, chậm rãi đi tới, dừng lại ở trước mặt của Trần Viễn.

“Đại đội trưởng!”

“Đại đội trưởng!”

Vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên xuất hiện, một đám binh sĩ đều đồng loạt hô lên. Đồng thời, cả bốn gã đội trưởng cũng nhích người đứng dậy, trên khuôn mặt mang theo mấy phần xấu hổ.

“Đại đội trưởng!”

Nhìn thấy mấy người bọn họ mở miệng lên tiếng, người đàn ông trung niên lúc này mới đưa tay ra ngăn lại. Sau đó, ánh mắt của người này mới nhìn về phía Trần Viễn nói ra.

“Chào mừng cậu trở lại!”

Nghe được lời này của người đàn ông trung niên, lúc này Trần Viễn cũng thu lại khí thế ở trên người. Đồng thời, bước chân của anh nhanh chóng đi tới, dừng lại ở trước mặt của đối phương, rồi mỉm cười nói ra.



“Huấn luyện viên, đã lâu không gặp!”

“Ha ha ha!”

Sau đó, cả hai vậy mà ôm chằm lấy nhau, rồi vỗ mạnh lên trên người của đối phương, cười lên một trận sảng khoái.

“Khụ khụ… thằng nhóc, cậu có thể nhẹ tay một chút được không?!”

Qua một lúc, âm thanh của Vương Lâm mới chậm rãi vang lên, trên khuôn mặt của ông ta lúc này mang theo một chút nhăn nhó. Thấy vậy, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một tia nguy hoặc. Ánh dùng lấy ánh mắt hơi có mấy phần quái dị, nhìn về phía đối phương.

“Huấn luyện viên, anh đã bị thương?!”

Vừa rồi, Trần Viễn có thể cảm nhận được trên người của Vương Lâm có một chút khí tức bất ổn. Theo lý mà nói, thực lực của Vương Lâm đã đạt đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, cũng không nên có biểu hiện như thế. Lúc này, nghe được câu nói của Vương Lâm, Trần Viễn càng thêm nghi vấn.

Thế nhưng, Vương Lâm lại chỉ có thể lắc đầu cười khổ, nói ra: “Không có việc gì, người có tuổi rồi, nhiều lúc cũng không được quá thoải mái!”

Nói xong, ánh mắt của Vương Lâm mới quay sang nhìn lấy mấy chục binh sĩ đứng vây ở xung quanh.

“Đám các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Hôm nay, tất cả các cậu đều tăng cường tập luyện cho tôi. Hừ, một đám đánh một người, ngay cả một cái góc áo cũng không thể nào chạm được. Các cậu đánh đấm như vậy, chừng ra chiến trường thì làm được cái gì? Còn mấy thằng nhóc các cậu nữa. Thân là đội trưởng, không biết duy trì đội hình, lại để trận thế lộn xộn, không một chút hình dạng. Đã các cậu cảm thấy thực lực của mình mạnh rồi, vậy thì mỗi người tăng cường huấn luyện hai mươi lần. Hôm nay, trừ phi huấn luyện kết thúc. Nếu không, các cậu cũng đừng nghĩ đi ăn cơm! Giải tán!”

Nghe được Vương Lâm trách mắng, cả đám binh sĩ đều không dám lên tiếng phản bác. Sau đó, bọn họ theo từng đội ngũ của mình, nhanh chóng chạy tản ra, trở về lại với vị trí huấn luyện ban đầu của mình.

Cuối cùng, ở ngoài doanh trại lúc này chỉ còn lưu lại một mình Trần Viễn cùng với Vương Lâm. Sau một lúc, ánh mắt của Vương Lâm mới dừng lại ở trên người của Trần Viễn.

“Đi thôi, chúng ta vào trong rồi nói chuyện!”

Nói xong, thân hình của Vương Lâm nhanh chóng xoay lại, đi nhanh về phía nhà tiếp khách của đơn vị. Thấy vậy, Trần Viễn cũng không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo phía sau.

Không đến vài phút, Vương Lâm đã ngồi chễnh chệ ở trong phòng khách, phía trên trưng bày một bộ ấm trà. Còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng, Vương Lâm đã tự mình đứng dậy, đem ly trà rót đầy, rồi đẩy về phía trước mặt của Trần Viễn.

“Đây là đặc sản Tây Bắc, do mấy người bạn ở biên giới đem về tặng cho bộ chỉ huy. Hôm nay cậu là khách quý, tôi mới lấy ra mời cậu. Cậu uống thử xem, loại trà này so với trà ở những nơi khác có ngon hơn không?!”

Vừa nói, Vương Lâm vừa tự đem ly trà ở trên tay của mình nâng lên trước miệng, sau đó nhấp vào một ngụm, vẻ mặt dường như có chút hưởng thụ.



Đối với mấy thứ này, Trần Viễn cũng không quá để ý. Anh chỉ hơi nhấp nhẹ một chút, sau đó liền đem ly trà đặt lại xuống mặt bàn.

“Huấn luyện viên, hôm nay tôi đến đây là có việc muốn thông báo với anh. Chắc là, anh cũng nhận được tin tức ở phía trên rồi, đúng không?!”

Lúc này, nghe Trần Viễn nói vào chuyện chính, vẻ mặt của Vương Lâm không khỏi lộ ra một vệt cười khổ.

“Trần Viễn, chuyện này không phải là tôi không muốn giúp cậu. Nhưng mà, mấy năm gần đây thật sự thành viên của chúng ta không đủ. Hiện tại, cậu lại muốn thành lập một đơn vị riêng, đem bọn họ ra ngoài tác chiến. Tôi chỉ sợ, đám nhóc con này không chịu được nhiệt, sẽ tổn thất không nhỏ. Cậu cũng biết, tôi là huấn luyện viên, cũng là người cha, người thầy của bọn nhỏ. Nếu như tôi để cho cậu đem bọn chúng ra ngoài mạo hiểm, lỡ như có chuyện gì đó không hay xảy ra. Tôi thật sự rất khó ăn nói với gia đình của bọn chúng.”

Vừa nói, trên khuôn mặt của Vương Lâm vừa lộ ra một nụ cười hết sức khó xử. Thế nhưng, Trần Viễn lại lắc đầu, đáp lại.

“Anh Lâm, không phải là tôi không nghĩ đến chuyện này. Nhưng mà, nhiệm vụ lần này thật sự rất quan trọng. Người ở phía trên cũng đang rất gấp. Hơn nữa, những người khác tôi không thể nào tin tưởng được. Chỉ có người của anh là tôi có thể tin tưởng được. Mặc dù tôi không hứa chắc là mình sẽ bảo vệ được an toàn cho tất cả bọn họ. Nhưng anh hãy tin tưởng tôi, tôi có thể cố gắng hết sức, đem toàn bộ bọn họ an toàn trở về. Như vậy có được không?”

Nhìn thấy thái độ của Trần Viễn thành khẩn như vậy, kỳ thật trong lòng của Vương Lâm cũng đã có quyết định. Nhưng mà, trong lòng của Vương Lâm vẫn có chút khó chịu. Dù sao, toàn bộ thành viên của đội Long Vệ đều là do Vương Lâm tự mình huấn luyện từ lúc mười bảy, mười tám tuổi. Hiện tại, người lớn tuổi nhất trong đội cũng không vượt quá hai mươi lăm. Nếu như là làm nhiệm vụ khác, Vương Lâm cũng sẽ không tỏ ra khó chịu như vậy. Nhưng lần này, là Trần Viễn tự mình đề nghị, muốn thành lập một đội riêng, tiến hành một đợt săn giết ở bên ngoài lãnh thổ của quốc gia.

Đối với Vương Lâm mà nói, hành động lần này của Trần Viễn thật sự có chút cấp tiến, không quá thích hợp với mục tiêu ban đầu thành lập ra đội Long Vệ. Đây là đội quân đặc biệt tinh nhuệ, chỉ sử dụng khi tình hình đất nước trở nên nguy cấp, bị người tu luyện của các nước khác xâm lấn. Cũng không phải là một đội quân tư nhân, tùy ý điều động ra bên ngoài mạo hiểm, hy sinh một cách vô ích. Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao Vương Lâm không muốn đem binh sĩ của mình giao cho Trần Viễn.

“Huấn luyện viên, tôi biết là anh đang rất khó xử. Nhưng chuyện lần này, tôi cũng không có biện pháp nào khác. Anh cũng biết, tình hình lúc này vô cùng căng thẳng. Món đồ vật kia vừa mới xuất hiện, lập tức lại mất tích. Điều này để cho người ở phía trên hết sức tức giận. Với lại, chuyến đi lần này cũng có thể xem như một lần rèn luyện. Vừa rồi anh cũng thấy rồi đó, đám lính này của anh hiện tại quá thiếu huyết tính, không thể nào sánh được với thành viên trước đây đã từng trải qua chiến trường!”

Nhìn thấy Vương Lâm một mặt trầm tư im lặng không có lên tiếng trả lời. Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác, anh chỉ có thể tiếp tục lên tiếng khuyên nhủ. Nhưng mà, lúc này còn không đợi Vương Lâm đáp lại. Lúc này, phía bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn.

“Chết rồi, đại đội trưởng, tư lệnh đang xuống kiểm tra!”

Nghe được tiếng hô này của binh sĩ ở bên ngoài, vẻ mặt của Vương Lâm không khỏi lộ ra một loại biểu tình hết sức đặc sắc. Mà Trần Viễn cũng kinh ngạc không kém. Hôm nay, bọn họ đi đến kiểm tra cũng quá kịp thời rồi đi?
Advertisement
';
Advertisement