Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

“Thưa đội trưởng, mọi người đã có mặt đầy đủ!”

Đứng trước doanh trại của quân đội, lúc này một nhóm binh sĩ mặc quân phục chỉnh tề, dừng lại ở trước mặt của Trần Viễn để làm động tác báo cáo.

Hơi hơi đưa mắt liếc nhìn đội ngũ một chút. Lúc này, Trần Viễn mới hài lòng gật đầu nói ra.

“Tốt, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, tất cả bắt đầu xuất phát!”

Trải qua ba ngày quan sát huấn luyện ở trong doanh trại. Lúc này, Trần Viễn đã tự mình lựa chọn ra hơn ba mươi người có biểu hiện xuất sắc nhất, bắt đầu tiến hành một trận tác chiến đặc biệt.

Mà lúc này, âm thanh của Trần Viễn vừa mới kết thúc. Từ trên bầu trời nhanh chóng đáp xuống hai chiếc máy bay trực thăng vận tải. Sau đó, Trần Viễn tự mình đi đầu, leo lên một chiếc trực thăng ở gần nhất. Sau đó, hơn ba mươi binh sĩ đồng loạt theo thứ tự bước lên. Đợi cho tất cả mọi người đã lên xong, lúc này Trần Viễn mới lần nữa ra hiệu, cho hai chiếc trực thăng cất cánh, bay đi.

Đứng ở dưới sân huấn luyện của đơn vị, ánh mắt của Vương Lâm nhìn theo hai chiếc máy bay trực thăng đã rời đi xa. Lúc này, trong lòng của ông ta không khỏi thở dài một hơi.

Mặc dù Trần Viễn không có nói ra mình sẽ thực hiện nhiệm vụ gì. Nhưng thông qua một số tin tức mà Vương Lâm có được, thì nhiệm vụ lần này của Trần Viễn cực kỳ nguy hiểm. Cho dù là các thành viên lâu năm của đội Long Vệ, cũng sợ rằng khó có thể toàn bộ an toàn trở về. Huống hồ, đợt tuyển chọn lần này, Trần Viễn chỉ lựa chọn những thành viên vừa mới kết thúc huấn luyện, bọn họ thật sự chỉ là một đám tân binh mà thôi.

“Đội trưởng, anh đang lo lắng cho bọn họ sao?”

Đúng vào lúc này, đột nhiên một âm thanh ở phía sau lưng truyền đến, để cho Vương Lâm hơi thoáng giật mình một cái, vội vàng xoay người nhìn lại.

Không biết từ lúc nào, hai người Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phương đã đứng ở phía sau lưng của Vương Lâm. Hơn nữa, hai người bọn họ lúc này còn mặc quân phục, rõ ràng là vừa mới kết thúc nhiệm vụ trở về.

“Đội trưởng, anh cần không phải lo lắng cho bọn nhóc đó. Anh phải tin tưởng vào thực lực của cậu ta. Ngay cả tôi, sợ rằng cũng không phải là đối thủ của hắn!”

Giống như thấy được biểu lộ của Vương Lâm vẫn có mấy phần bất an, lúc này Triệu Kiến An không khỏi tiếp tục lên tiếng khuyên nhủ. Nghe vậy, Vương Lâm chỉ có thể khe khẽ thở dài một tiếng.



“Ài, người đã già rồi, nhiều lúc suy nghĩ lung tung, cũng không thể nào thay đổi được. Đúng rồi, hai cô cậu đến đây tìm tôi là có việc gì? Cũng không phải rảnh rỗi chạy đến để trêu chọc ông già như tôi đấy chứ?!”

“Đội trưởng, anh đang nói cái gì vậy? Nhìn anh vẫn còn trẻ khỏe thế kia, so với Triệu Kiến An tôi còn mạnh khỏe hơn rất nhiều, làm sao có thể coi như là già được?"

“Ha ha ha, Triệu Kiến An, cái tính của cậu cũng chẳng chịu thay đổi chút nào. Bình thường, không có việc gì cần phải nhờ vả, tôi cũng không thấy cậu khen tôi như vậy đi?”

Bị Vương Lâm nhìn thấu suy nghĩ của mình, lúc này Triệu Kiến An cũng không có bao nhiêu ngượng ngùng. Ngược lại, ông ta có chút vui vẻ cười lên một trận.

“Ha ha ha, vẫn là đội trưởng hiểu tôi nhất! Đội trưởng, ngoài này cũng không thể tiện nói chuyện. Hay là chúng ta vào trong rồi nói chuyện một chút đi!”

Nhìn thấy bộ dáng của Triệu Kiến An như vậy, Vương Lâm cũng chỉ có thể lắc đầu thuận theo. Sau đó, cả ba người cùng đi vào trong phòng. Không biết là cả ba người đã nói với nhau chuyện gì, nhưng rất lâu cũng không thấy cả ba đi ra bên ngoài.

Lúc này, sau khi rời khỏi doanh trại, hai chiếc máy bay trực thăng thẳng hướng đi về phía một chỗ vách núi, nằm cách thủ đô hơn hai ngàn kilomet.

Sau khi tìm đến vị trí thích hợp, Trần Viễn lúc này mới ra hiệu cho phi công hạ thấp độ cao, thả xuống dây thang để cho binh sĩ chuẩn bị đáp xuống. Nhưng ngay vào lúc này, phía trên bầu trời đột nhiên truyền đến một trận mưa giông. Sau đó, một luồng sấm sét từ phía trên bầu trời đánh xuống.

Ầm Ầm!

Nhìn thấy cột sét vậy mà trực tiếp hướng thẳng về phía cánh của trực thăng bổ xuống, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi biến đến cực kỳ nghiêm trọng. Đồng thời, một đám binh sĩ đều bị dọ sợ đến sắc mặt tái xanh.

Dù sao, khoảng cách lúc này của trực thẳng xuống dưới đất cũng hơn mấy chục mét. Một khi trực thẳng bị sấm sét bổ trúng, thì cả đoàn người cũng khó có thể thoát nạn.

“Tất cả mau chóng nhảy xuống, nhanh lên!”

Trước tình huống nguy cấp, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể hạ lệnh cho toàn bộ binh sĩ từ trên trực thăng nhảy xuống dưới đất. Mặc dù làm chuyện như vậy, nhất định sẽ rất mao hiểm. Nhưng so với bị sét đánh trúng, dẫn đến cháy nổ thì càng an toàn hơn rất nhiều.

Ầm!

Ầm!

Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng đám binh sĩ cũng không dám trái lệnh, chỉ có thể nghiến chặt răng, hướng về phía mặt đất nhảy xuống.

Rầm!

Rầm!



Từng cái bóng người nhảy chóng rơi xuống mặt đất. Mặc dù khoảng cách từ trực thăng đến nơi tiếp đất vẫn còn cao tới mấy chục mét, nhưng nói như thế nào, toàn bộ những người được Trần Vũ đem đến để thực hiện nhiệm vụ lần này đều có thực lực không thấp. Hơn nữa, bọn họ đã từng trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc. Thế nên, tuy rằng sau khi nhảy xuống có một số binh sĩ bị thương, nhưng vẫn không có ai bị thương quá nghiêm trọng.

Chỉ có điều, hai phi công nằm trong tổ lái thì không có may mắn như vậy. Cũng không biết rõ vì sao thời tiết lúc này đang rất bình thường, bầu trời lại đột phát hạ xuống sấm sét. Hơn nữa, vị trí của nó lại vô cùng chuẩn xác, bổ thẳng về phía hai cánh của hai chiếc máy bay trực thăng.

Rầm!

Rầm!

Ngay lập tức, toàn bộ hai cánh của hai chiếc máy bay trực thăng đều bị bốc cháy. Đồng thời, toàn bộ máy bay lập tức bị mất thăng băng, rơi thẳng về phía vách núi.

Ầm!

Ầm!

Máy bay va chạm về phía vách núi, dẫn đến một trận nổ lớn vang lên. Cứ như vậy, Trần Viễn trơ mắt nhìn lấy hai chiếc máy bay trực thăng cùng với phi công ở trên đều bị bốc cháy.

“Đội trưởng!”

Lúc này, ở bên cạnh của Trần Viễn nhanh chóng đi đến một người binh sĩ, trên vai vác lấy một cái thiết bị dò tìm, vẻ mặt vẫn còn mang theo mấy phần sợ hãi thấp giọng nói ra.

Thấy được binh sĩ vây ở xung quanh, lúc này Trần Viễn chỉ có thể nghiêm giọng nói ra.

“Tất cả tập hợp, đều không được phép rời khỏi vị trí, khi chưa có được mệnh lệnh của tôi, rõ chưa?!”

“Rõ!”

Vừa rồi nếu như không có Trần Viễn phản ứng cực nhanh, để cho toàn bộ mọi người ở đây an toàn đáp xuống dưới đất, lúc này sợ rằng số phận của bọn họ cũng chẳng khác gì hai người phi công ở trên hai chiếc máy bay trực thăng. Chính vì vậy, vừa nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, toàn bộ binh sĩ đều đồng loạt đáp lên.

Thấy thế, Trần Viễn mới nhẹ gật đầu một cái. Sau đó, ánh mắt của anh liếc nhanh, nhìn qua địa hình ở xung quanh. Kỳ thật, mục đích chuyến đi lần này của Trần Viễn cũng không đơn giản chỉ là hoàn thành nhiệm vụ ở phía trên giao cho. Mà anh còn muốn tìm đến một vật. Thế nên, sau khi xác định được vị trí của mình cũng cách mục đích không có quá xa. Trần Viễn lúc này mới lần nữa phân phó xuống.

“Đội một, đội hai đi theo tôi. Đội ba ở lại cảnh giới!”

“Rõ!”

Tự mình dẫn theo hai chi đội ngũ hướng về phía cánh rừng ở sâu bên trong bước đi. Lúc này, trên tay của Trần Viễn bất thình lình cầm lấy một tấm địa đồ. Đây là đồ vật mà Trần Viễn Sơn đoạn thời gian trước đã đưa cho Trần Viễn. Chỉ có điều, anh cũng không hiểu vì sao Tiêu Viễn Sơn không tự mình đi vào bên trong để tìm kiếm, lại giao nó cho anh để làm nhiệm vụ.



Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có quá nhiều tin tưởng đối vợ cha vợ của mình. Từ ngày được Tiêu Viễn Sơn cho một tấm truyền tống phù, truyền tống đến phòng ngủ của Trang Đài, lại phát hiện ra cái xác của ông ta xuất hiện ở một chỗ phế tích trong trận chiến xảy ra ở tầng hầm bí mật. Trần Viễn đối với Tiêu Viễn Sơn lộ ra rất nhiều nghi ngờ. Hơn nữa, ông ta lại còn là thành viên của tổ chức tà giáo, điều này càng làm cho Trần Viễn đối với người cha vợ này càng thêm nghi ngờ.

“Đội trưởng, phía trước không có đường đi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

Lúc này, ngay tại trong lúc Trần Viễn còn suy nghĩ lung tung về chuyện của Tiêu Viễn Sơn. Đột nhiên, bên cạnh của anh truyền đến âm thanh của một binh sĩ. Khi quay đầu nhìn lại, Trần Viễn mới phát hiện ra phía trước mặt mình không biết từ lúc nào đã có một cái vách đá chắn ngang. Thế nhưng, theo trong địa đồ đến xem, thì phía trước này ắt hẳn còn có một con đường mới phải?

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có chút nhíu mày. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của anh bỗng dưng sáng lên.

“Nhanh, cho người đào xuống chỗ này. Đúng rồi, là ở vị trí đó. Tiếp tục đào sâu xuống phía dưới. Động tác nhanh lên một chút!”

Trần Viễn không có suy tư bao lâu, anh đã tự mình chỉ huy hai chi đội ngũ, hướng về phía một chỗ vách đá đào xuống.

Qua một lúc lâu, rốt cuộc mấy chục binh sĩ cũng đào xuống được một cái hô sâu hơn mười mấy mét. Ngay sau đó, Trần Viễn rất nhanh liền phát hiện ra được, ngay chỗ hố sâu lúc này vậy mà hiện ra một đoạn nước ngầm.

“Ha ha ha, quả nhiên đúng là chỗ này, nhanh, cho người đào xuống cho tôi!”

Sau khi phát hiện ra dưới hố sâu thật sự có mạch nước ngầm, Trần Viễn lúc này cũng không có thời gian để trì hoãn, liền ra hiệu cho binh sĩ tiếp tục đào xuống.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ đào liên tục, rốt cuộc vị trí hố sâu cũng khai thông ra một đầu thông đạo. Nơi này, vậy mà xuất hiện một chỗ sông ngầm, hơn nữa nó còn xuyên qua vách núi, thông về phía bên kia.

Sau khi do dự một hồi, Trần Viễn tự mình nhảy xuống phía dưới. Sau đó, anh mới cất giọng gọi to.

“Tất cả dừng lại ở đây, đợi tôi trở lại!”

Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, mặc dù mọi người lúc này tỏ ra có phần lo lắng. Nhưng tất cả bọn họ đều không dám cãi lệnh, chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng làm theo.
Advertisement
';
Advertisement