Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Ầm!

Ầm!

Khoảng cách mà đội ngũ do Trần Viễn chỉ huy đã xuất phát hơn nửa giờ đồng hồ. Lúc này, vị trí của bọn họ chỉ cách khu di chỉ không đến một trăm cây số. Thế nhưng, từ phía xa nhìn lại mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy một đám lôi điện đang không ngừng lăn lộn ở phía trên bầu trời di chỉ. Vừa nhìn thấy những đợt lôi điện lúc này, đám binh sĩ lần trước đi theo Trần Viễn đến thăm do di chỉ đều không khỏi xiết chặt tinh thần, trong lòng tràn đầy một vẻ bất an.

Dù sao, hành trình lần trước đối với bọn họ cũng chẳng hề dễ dàng gì. Nếu như không phải là nhờ có Trần Viễn ra lệnh kịp thời, chính xác. Hơn nữa, tất cả chiến đầu đều do Trần Viễn tự mình gánh lấy. Nếu không, lúc này số rằng hơn phân nửa bọn bọ đều lưu lại ở bên trong di chỉ.

Tất nhiên, lúc này đã khác ngày xưa, đối với thực lực của bản thân cũng như đối với Trần Viễn bọn họ đều có tin tưởng hơn rất nhiều. Thế nhưng, Trần Viễn cũng không dám để cho đám binh sĩ này mạo hiểm, anh lập tức ra hiệu cho toàn bộ đội bay, quyết định hạ thấp độ cao, tìm kiếm một chỗ mặt đất bằng phẳng để cho toàn bộ binh sĩ theo dây thang leo xuống.

“Trần Viễn, nơi này vẫn còn cách xa khu vực trung tâm hơn một trăm cây số, cậu cho mọi người đi xuống, như vậy chẳng phải chúng ta sẽ tốn rất nhiều thời gian để đi bộ đến di chỉ hay sao?”

Vừa mới đặt chân xuống đất, vẻ mặt của Triệu Kiến An đã hiện đầy nghi ngờ, quay đầu sang nhìn Trần Viễn đưa ra nghi vấn.

Đối với vấn đề này của Triệu Kiến An, Trần Viễn cũng rất kiên nhẫn, chỉ chỉ tay về phía đám mây cách xa nơi này khoảng chừng hơn một trăm cây số. Sau đó, anh mới thấp giọng nói ra.

“Đội trưởng, không phải là tôi không muốn để cho mọi người tới gần hơn một chút. Nhưng anh cũng nhìn thấy rồi đó, tòa di chỉ này có chút đặc thù, chỉ cần máy bay tới gần, sẽ bị nhận lấy lôi điện công kích. Lần trước, cũng là tôi không cẩn thận, thế nên mới để hai đồng chí phi công hy sinh. Lần này, tôi cũng không muốn để cho bất kỳ một ai mạo hiểm.”

Nghe Trần Viễn nói như vậy, Triệu Kiến An không khỏi nhíu chặt lông mày. Nhưng đúng như những gì mà Trần Viễn vừa nói, quả thật thời tiết lúc này có chút quỷ dị. Ở đây, cách khu trung tâm di chỉ hơn một trăm cây số thời tiết vẫn rất trong lành, không có một chút bóng mây.

Thế nhưng, nhìn từ phía xa nhìn lại, thì bốn phía xung quanh khu di chỉ giống như đang bị hàng ngàn, hàng vạn lôi xà quấn quanh, không có cách nào để có thể tiếp cận.

“Được rồi, mọi người tạm thời nghỉ ngơi, điều chỉnh lại đội hình. Sau ba phút nữa, đội số một đi về phía trước mở đường. Đội số hai duy trì khoảng cách với đội số một trong phạm vi một trăm mét. Đội số ba và đội số bốn do Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phượng chỉ huy, luôn luôn sẵn sàng trong tư thế chuẩn bị chiến đấu. Bất cứ lúc nào cũng phải nhanh chóng viện trợ, tiếp ứng cho đội số một và đội số hai. Tất cả mọi người đã rõ hay chưa?!”

Lúc này, nhìn thấy toàn bộ đội ngũ đã đều đáp xuống đất một cách an toàn, Trần Viễn mới hướng về phía toàn thể đội ngũ bắt đầu đưa ra mệnh lệnh.

Đội số một và đội số hai là hai tiểu đội do chính Trần Viễn tự mình phụ trách. Hơn nữa, toàn bộ thành viên của hai tiểu đội này đều là những binh sĩ lần trước đã đi theo Trần Viễn thăm dò vào trong khu vực di chỉ. Thế nên, vừa nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, tất cả bọn họ đều hết sức nghiêm túc, đáp lại.

“Rõ, thưa đội trưởng!”

Tất nhiên, thành viên của hai đội còn lại cũng bắt đầu chấp hành mệnh lệnh của Trần Viễn. Chỉ có điều, bọn họ đối với mệnh lệnh của anh cũng không quá nghe theo. Dù sao, toàn bộ thành viên của đội ba và đội bốn đều là người mới do Triệu Kiến An cùng với Kiều Thanh Phượng tự mình lựa chọn. Bọn họ đối với mệnh lệnh của Trần Viễn vẫn xem nhẹ hơn rất nhiều so với Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng.

Thấy được cảnh này, lông mày của Trần Viễn có hơi chút nhíu lại. Nhưng anh cũng không có nói gì thêm. Thế nhưng, sắc mặt của Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều hơi có phần khó coi, vội vàng quát lên.

“Các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe theo lệnh chỉ huy của đội trưởng Viễn hay sao? Nhanh, toàn bộ đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu cho tội, tập hợp thành một hàng dọc, đội số ba lên phía trước, đội số bốn bám sát theo phía sau lưng. Tất cả các cậu đều phải giữ vững tinh thần cảnh giác, duy trì khoảng cách trong phạm vi mười mét cho tôi. Rõ chưa?!”

“Rõ!”

Trước mệnh lệnh của Triệu Kiến An, đám thành viên còn lại của đội ba và đội bốn đều không khỏi đồng loạt hô lên. Chỉ là, lúc này nhìn bộ dáng của bọn họ cũng không quá nghiêm chỉnh, hơi có phần bị rời rạc. Nhất thời, trong lòng của Triệu Kiến An không khỏi thở dài một hơi.

Kỳ thật, hơn phân nửa đám binh sĩ trong hai đội này đều là người ở phía trên tự mình tuyển chọn đưa đến, Triệu Kiến An với Kiều Thanh Phượng chỉ là thuận tiện tiếp nhận thành viên mà thôi.

Lúc này, ở trong một chỗ rừng cây cách khu vực mà bốn chi tiểu đội do Trần Viễn chỉ huy khoảng chừng hơn năm chục cây số. Đột nhiên, từ trong chỗ rừng cây tuôn ra đại lượng động vật hoang dã, bọn chúng có đầy đủ loại hình. Thế nhưng, hình thể của đám động vật này rõ ràng so với những động vật hoang dã bình thường phải to lớn hơn rất nhiều.

Trong đó, có một bầy lợn rừng với thân hình rất lớn, mỗi con đều có hình thể tương đương với một con trâu nước. Hơn nữa, trên người của chúng bộc phát ra một cỗ hắc khí trông rất quý dị. Nhất là, cặp mắt của đám lớn rừng này đều là một mảnh huyết hồng, thần sắc hết sức táo bạo, dữ tợn, liên tục đụng ngã không ít cây rừng với kích thước to lớn, khoảng chừng một hai người ôm.

Thế nhưng, đám lợn rừng này cũng không phải là đám sinh vật duy nhất xảy ra biến dị. Chạy đuổi theo phía sau lưng của chúng, còn có một bầy thỏ mắt đỏ, mỗi một con đều có hình thể to lớn hơn gấp mười mấy lần so với loại thỏ rừng thường thấy. Hơn nữa, mỗi lần bọn chúng bật nhảy, đều có thể nhảy vượt qua thân cây ba, bốn mét.

Chỉ là, điều quái dị nhất lúc này cũng không phải là bầy thú biến dị. Mà nhìn bộ dáng chạy trốn của bọn chúng, giống như là đang bị thứ gì đó uy hiếp, không ngừng hướng về một chỗ phương hướng để chạy trốn.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, nhưng lúc này hướng bây thú đang chạy đến, lại vừa vặn đụng vào trên đường di chuyển của đám người Trần Viễn. Đồng thời, lúc này từ phía sau lưng của bầy thú đột nhiên truyền đến một trận thú hống. Ngay sau đó, một con thằn lằn với hình thể dài hơn mười mét, cao tới ba mét từ phía sau lưng rừng cây chạy nhanh ra ngoài.

Thân hình của con thằn lằn này vừa hiện, cái đầu lưỡi của nó cũng liền lập tức phóng ra, nhanh chóng cuốn lấy một con thỏ trắng chạy ở phía sau bầy thú, đem nuốt vào trong miệng.

Từ lúc xuất hiện cho đến khi đem con thỏ trắng nuốt chửng, toàn bộ động tác của con thằn lằn cực kỳ lưu loát. Hơn nữa, tốc độ của nó cũng cực kỳ nhanh. Đợi cho bầy thú kịp phản ứng lại, lúc này lại là một cái đầu lưỡi khác phòng ra, nhanh chóng đem vài đầu thỏ trắng có hình thể to lớn cuốn vào trong miệng, chậm rãi nhắm nuốt một cách vô cùng thoải mái.

Tất cả những thứ này, Trần Viễn cũng không thể nào biết được. Lúc này, tiểu đội số một đang không ngừng mở đường. Mặc dù từ nơi này đến trung tâm khu di chỉ còn có hơn một trăm cây số. Nhưng từ lúc xuất phát cho đến hiện tại, đội ngũ của bọn họ cũng chỉ di chuyển được hơn mười mấy cây số. Thầm tính toán một trận, trong lòng của Triệu Kiến An có chút buồn bực nói ra.

“Trần Viễn, cứ tiếp tục như vậy nữa, đợi đến khi nào chúng ta mới có thể đến được di chỉ? Cậu cũng đã biết, đám người phía trên thật sự vô cùng kỳ vọng vào chuyến đi lần này của chúng ta. Nếu như cứ chậm trễ như thế này mai, tôi sợ rằng bọn họ sẽ điện thoại đến để thúc giục.”

Lời này của Triệu Kiến An vừa nói ra, không ít binh sĩ đi theo phía sau lưng đều nhìn về phía Trần Viễn. Nhưng lúc này, thần sắc của Trần Viễn vẫn một mực vô cùng bình tĩnh. Anh nhìn về phía Triệu Kiến An, rồi lại nhìn về phía Kiều Thanh Phượng, chậm rãi nói.

“Đội trưởng, không phải là tôi không muốn đi nhanh. Nhưng nơi này rừng cây rậm rạp như vậy, anh cũng không thể để cho binh sĩ của tôi liều mạng chặt cây mở đường được đúng hay không? Hơn nữa, khu di chỉ này cũng không phải là an toàn giống như anh nghĩ. Nếu như đám người bọn họ cho rằng nhiệm vụ lần này của tôi rất dễ dàng, vậy thì anh liên lạc về với bọn họ, nói bọn họ có thể tự mình cử người đến đây để thăm dò.”

Nghe Trần Viễn nói ra những lời này, nụ cười trên mặt của Triệu Kiến An không khỏi mang theo mấy phần gượng gạo.

“Trần Viễn, tôi biết là cậu cảm thấy vô cùng bất mãn khi bon họ để cho tôi và Thanh Phượng đến đây giám sát cậu. Nhưng chuyện này chúng tôi cũng không có cách nào, chúng ta là quân nhân, chúng ta chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của cấp trên.”

“Thế nhưng, tôi cũng không phải là quân nhân!”

Ánh mắt của Trần Viễn mang theo mấy phần nghiêm túc, nhìn thẳng về phía Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng.

Nghe được lời này của anh, cả hai bọn họ đều nhất thời im lặng, không biết phải đáp lại như thế nào. Nhưng lúc này, Trần Khâm đang dẫn tiểu đội của mình đi về phía trước dò đường, đột nhiên thần sắc có chút cứng lại. Sau đó, vẻ mặt của Trần Khâm có chút sợ hãi, hét toáng lên.

“Đội trưởng, không tốt, phía trước đang có bầy thú đột nhiên xông tới!”

Nghe được lời này của Trần Khâm, Trần Viễn cũng không tiếp tục cùng Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng nói chuyện, động tác anh rất linh hoạt, nhanh chóng lách ra khỏi rừng cậy, chạy về phía tiểu đổi của Trần Khâm.

Ầm!

Cũng ngay vào lúc này, mặt đất ở dưới chân của mọi người đột nhiên trở nên chấn động kịch liệt. Ngay sau đó, một màn khó có thể tin được xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.
Advertisement
';
Advertisement