Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Một cỗ khí tức nóng rực, như thiêu như đốt từ trên hỏa điểu truyền đến, nhất thời để cho ánh mắt của con thằn lằn khổng lồ xuất hiện một vệt kiêng kỵ. Nhưng ỷ vào da dày thịt thô, con thằn lằn khổng lồ lúc này cũng không có tránh né. Ngược lại, thân hình của nó đột nhiên lao tới, hướng về vị trí của Trần Viễn đánh tới.

Thế nhưng, còn không đợi thân hình của con thằn lằn khổng lồ tiếp cận về phía Trần Viễn, lúc này từ trong miệng của hỏa điểu phát ra một tiếng phượng gáy. Ngay sau đó, một trận hỏa quang cường liệt lao đến, trực tiếp đem toàn bộ cơ thể khổng lồ của con thằn lăn nuốt chửng.

Rống!

Từ trong hỏa quang phát ra một trận thú rống thương tâm liệt phế. Thế nhưng, lúc này hai con thằn lằn khổng lồ còn lại cũng không có để ý đến đồng bọn của mình. Ngược lại, từ trong ánh mắt của chúng mang theo mấy phần hừng hực khí thế, giống như chỉ muốn đem Trần Viễn nuốt chửng vào trong bụng.

Đồng thời, trong không khí truyền đến một trận cuồng phong. Cũng không biết từ nơi nào, hai đoạn đầu lưỡi vừa dài vừa to, phía trên nổi lên đầy gia nhọn, hướng về phía Trần Viễn bất ngờ đánh tới.

Ầm!

Ầm!

Bất quá, lúc này thân ảnh của Trần Viễn đột nhiến biến mất, công kích của hai con thằn lằn khổng lồ chỉ có thể đánh trúng tàn ảnh, đập nện về phía mặt đất tạo thành một cái hố to sâu chừng hai mét, dài rộng đến mười mấy mét.

Nhất thời, thần sắc của Trần Viễn không khỏi chuyển đến nghiêm nghị lên. Vừa rối, nếu như không phải anh rất cảnh giác, kịp thời tránh được đánh lén của bọn chúng. Sợ rằng, lúc này dù anh không chết cũng phải bị lột một lớp da.

“Hừ!”

Trong miệng tức giận hừ lên một tiếng, thân hình của Trần Viễn lần nữa cấp tốc lao đi. Nhưng lúc này, mục tiêu của anh cũng không phải là một trong hai con thằn lằn khổng lồ vừa mới đánh lén. Mà phương hướng anh đang chạy tới, vừa vặn chính là vị trí mà con thằn lằn khổng lồ đầu tiên bị Trần Viễn dùng hỏa điểu bao trùm vào bên trong.

Lúc này, hỏa quang bắt đầu tản đi, một trận sóng nhiệt vô cùng cường liệt đập tới. Chỉ có điều, đây đối với Trần Viễn mà nói cũng không có vấn đề gì. Ánh mắt của anh rất nhanh liền tập trung đến thân thể khổng lồ của con thằn lằn đang nằm thoi thóp dưới đất.

Tuy rằng công kích của Trần Viễn vừa rồi cũng không có triệt để đem nó đánh chết, nhưng nhìn khí tức từ trên người của nó tản ra, thì lúc này quả thật nó đã bị thương không nhẹ.

Chỉ là, Trần Viễn cũng không vội vàng xông về phía nó. Ngược lại, ánh mắt của anh hơi có chút hip lại, một đoàn ngọn lửa màu xanh lam lần nữa hiện lên ở trên tay của Trần Viễn.

Vừa nhìn thấy một màn này, thân thể vốn đã có phần cháy đen của con thằn lằn đột nhiên chuyển động. Ngay sau đó, một cái đầu lưỡi vô cùng linh hoạt, hướng về phía Trần Viễn đánh tới.

Nhìn thấy được một màn này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi cười lạnh một tiếng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, con thằn lằn này rõ ràng là đang giả chết, nó muốn dụ dỗ anh đến gần để đánh lén. Thế nhưng, chỉ bằng vào chút thủ đoạn này của nó, làm sao có thể lừa gạt được một người có nhiều kinh nghiệm chinh chiến giống như Trần Viễn.

Cho dù, trước đó anh cũng chưa từng đánh qua với loại quái vật giống như thế này. Nhưng có một đạo lý mà Trần Viễn vẫn luôn khắc sâu ở trong lòng, trước mọi đối thủ đều tuyệt đối không thể xem thường, tâm lúc nào cũng luôn một lòng phòng bị, cẩn thận bị đối phương tập kích đánh lén. Đây cũng là nguyên do vì sao, vừa rồi mặc dù cảm nhận được khí tức của con thằn lằn đã trở nên vô cùng yếu ớt, nhưng Trần Viễn vẫn không có ý định tới gần.

Lúc này, nhìn thấy đầu lưỡi của nó đánh tới, Trần Viễn không một chút do dự từ trên bàn tay của mình đánh ra một đòn ngọn lửa màu xanh lam. Ngọn lửa này cũng không có trực tiếp hóa thành hỏa điểu, nhưng sức nóng của nó cũng chẳng thua kém gì bao nhiêu. Thậm chí, không khí xung quanh cũng giống như bị đốt cháy, phát ra từng trận âm thân tí tách cực kỳ đánh sợ.

Bởi vì tốc độ của ngọn lửa này thật sự quá nhanh. Hơn nữa, đầu lưỡi của con thằn lằn cũng đang vừa văng đánh tới. Thế nên, ngọn lửa màu xanh lam ở trên tay của Trần Viễn không một chút dư thừa, trực tiếp nện thẳng lên đầu lưỡi của nó.

“Hống!”

Đầu lưỡi bị ngọn lửa của Trần Viễn đánh trúng, con thằn lằn không khỏi đau đớn phát ra một trận tiếng kêu vô cùng thảm thiết. Lúc này, hai con thằn lằn còn lại cũng thừa dịp Trần Viễn đang đối phó với đồng bọn của chúng, nhanh chóng phóng ra đầu lưỡi, dự định lần nữa tập kích đánh lén Trần Viễn.

“Hừ!”

Nhưng lúc này Trần Viễn cũng chỉ phát ra một tiếng hừ lạnh. Sau đó, anh đưa tay mò trên thắt lưng lấy ra một đoạn dao ngắn. Đây là một thứ vũ khí chuyên dụng, Trần Viễn đã tự mình sáng chế ra. Cũng không biết được lưỡi đao được làm từ vật liệu gì, nhưng trên thân đao lúc này phát ra một trận hàn quang cực kỳ sắc bén.

Ngay khi đầu lưỡi của hai con thằn lằn kịp đánh tới, lưỡi dao ở trên tay của Trần Viễn cũng nhanh chóng lướt qua.

Phanh!

Giống như là có đồ vật gì đó vừa bị cắt đứt, trong không khí tức thì truyền đến vài trận thú hống. Lúc này, từ trên mặt đất lưu lại một cái đầu lưỡi dài khoảng chừng hơn một mét, phía trên xuất hiện một đường vết cắt cực kỳ gọn gang.

Rất rõ ràng, một kích vừa rồi của hai con thằn lằn cũng không có đánh trúng Trần Viễn, ngược lại một trong số chúng còn bị Trần Viễn trực tiếp đem đầu lưỡi của mình cắt đi.

Mà còn một con thằn lằn còn lại, nhìn thấu đồng bọn của mình dễ dàng như vậy liền bị tên nhân loại ở trước mặt cắt mất đầu lưới. Nhất thời, trong ánh mắt của nó không khỏi mang theo mấy phần sợ hãi, vội vàng xoay người, dự định chuyển hướng sang một chỗ khác để chạy trốn.

“Muốn chạy, có thể chạy được đi đâu!”

Thế nhưng, lúc này thân hình của Trần Viễn đã biến mất ngay tại chỗ. Lần nữa hiện ra, vị trí của anh vậy mà vừa vặn chặn ngang lôi đi của con thằn lằn đang tìm đường chạy trốn.

Thấy được đối phương vậy mà đuổi tới trước mặt, trong ánh mắt của con thằn lằn không khỏi hiện lên một trận cuồng bạo. Ngay sau đó, móng vuốt của nó hướng về phía Trần Viễn chụp tới.

Theo một ý nghĩ nào đó, con thằn lằn này thật sự không dám dùng đầu lưỡi của mình đi tấn công Trần Viễn. Dù sao, con dao ở trên tay của Trần Viễn thật sự quá mức sắc bén, nó cũng không muốn phần đời còn lại của mình bị mất đi đầu lưỡi. Thế nên, nó quyết định dùng lấy móng vuốt của mình đánh tới, hy vọng có thể một chưởng đem Trần Viễn đập nát.

Thế nhưng, so với công kích bằng đầu lưỡi, rõ ràng tốc độ công kích của nó lúc này phải chậm hơn rất nhiều. Chính vì thế, ngay khi móng vuốt của nó có thể đánh lên trên người của Trần Viễn, thân hình của anh đã biến mất ngay tại chỗ. Ngay sau đó, một vệt hàn quang hiện lên, đầu lưỡi dao vô cùng sắc bén từ trên tay của Trần Viễn xoẹt qua, rạch phá ở trên làn da của nó một đường vết thương dài đến nửa mét, sâu đến hai phân.

Nhất thời, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Mặc dù lưỡi dao ở trên tay của anh vẫn có thể để cho con thằn lằn này bị thương. Nhưng mà, so với việc cắt đi đầu lưỡi của chúng, thì rõ ràng vết thương vừa rồi ở trên người của con thằn lằn này chẳng chút đáng kể nào.

Ngay khi cảm nhận được phía trên làn da của mình bị vách phá một đường vết thương thấy máu. Lúc này, ánh mắt của con thằn lằn mang theo mấy phần cuồng bạo, nó hướng về phía Trần Viễn rống lên một trận. Ngay sau đó, thân hình của nó vội vàng chuyển động, một đầu chiếc đuôi dài khoảng chừng hơn hai mét bỗng nhiên vụt tới, đập về phía thân hình của Trần Viễn.

Tốc độ ra đòn lúc này của nó rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so với việ dùng móng vuốt. Cho dù là Trần Viễn, lúc này anh cũng có chút chật vật, hướng về phía một chỗ nhánh cây gần đó nhảy phóng đi.

Răng rắc…

Ầm!

Thế nhưng, thân hình của Trần Viễn vừa mới nhảy lên một cái, thân cây ở dưới người anh đã bị cự lực của con thằn lăn đánh gãy. Đồng thời, hai con thằn lằn còn lại lúc này cũng đã bắt đầu tụ hợp.

Bọn chúng đã nhìn ra được, chỉ dùng một mình là không có cách nào đối phó được với Trần Viễn, thậm chí còn ăn thiệt thòi không nhỏ. Chính vì thế, cả ba con thằn lằn lúc này quyết định làm ra hợp tác, đem vị trí xung quanh của Trần Viễn vây chặt lại.

Nhìn thấy được cảnh tượng này, trong lòng của Trần Viễn không khỏi thở dài một hơi. Kỳ thật, vừa rồi anh cũng không có trực tiếp ra tay giết chết bọn chúng, là bởi vì anh đang có ý định đem cả ba con thằn lằn này thu phục, để cho mình sử dụng. Dù sao thực lực của ba con thằn lằn này cũng không tệ. Hơn nữa, bản lĩnh của chúng cũng không phải nhỏ.

Nếu như Trần Viễn có thể đem ba con thằn lằn này thu phục được, thì anh sẽ dùng bọn chúng để dò đường, thăm dò vào trong di chỉ là không có gì tốt hơn. Hơn nữa, lấy hình thể của ba con thằn lằn này, việc di chuyển đi vào sâu trong di chỉ cũng sẽ dễ dàng hơn không ít.

Nhưng hiện tại, với tình thế ở trước mắt, sợ rằng muốn đánh giết bọn chúng cũng rất khó khăn, chứ đừng nói gì đến chuyện thu phục. Thế nhưng, Trần Viễn cũng không vội. Anh đã nhìn ra được, cả ba con thằn lằn lúc này đã bị tiêu hao không nhỏ. Muốn đem bọn chúng bắt lại thì không phải chuyện dễ, nhưng chỉ đánh giết bọn chúng, trong lòng Trần Viễn vẫn có lòng tin tràn đầy.

Hống!

Thế nhưng, ngay tại vào thời khắc này, từ phía xa xa đột nhiên truyền đến một trận thú hống. Ngay sau đó, cả ba con thằn lằn giống như gặp được một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, thân thể của bọn chúng vậy mà không khỏi run lên lẩy bẩy. Ngay sau đó, bọn chúng không nói không rằng gì, đột nhiên xoay người lại hướng về một phía phương hướng xa xa chạy đi, cũng mặc kệ việc Trần Viễn có đuổi theo hay là không.

Nhìn thấy một màn này, thần sắc của Trần Viễn hơi chút ngẩn ra. Nhưng ngay sau đó, giống như cũng cảm nhận được điều gì, hai đầu lông mày của anh không khỏi nhíu chặt lại.

“Thứ đó, rốt cuộc đã chạy tới rồi?”
Advertisement
';
Advertisement