Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Hai khỏa hỏa cầu màu lam từ trên tay của Trần Viễn phóng nhanh ra ngoài, hướng về phía khoang miệng của hai con Địa Long đập nện, lập tức phát ra một trận âm thanh nổ lớn. Đồng thời, trong cổ họng của hai con Địa Long đều phát ra một trận kêu gào vô cùng đau đớn, từ trên người của bọn chúng truyền đến một đợt mùi vị thịt bị cháy khét.

Quả nhiên, ngọn lửa ở trên tay của Trần Viễn có khả năng khắc chế rất mạnh đối với hai con Địa Long này. Chỉ có điều, sau khi khói lửa tản đi, khí tức trên người của bọn chúng chỉ hơi uể oải một chút, cũng chưa có triệt để bị Trần Viễn đánh cho trọng thương.

Thế nhưng, Trần Viễn cũng không quá mức thất vọng. Dù sao, anh cũng không cho rằng mình dựa vào chút hỏa lực này liền có thể đánh giết được bọn chúng. Lúc này, thân hình của Trần Viễn hơi thoáng tiến lên một chút. Ngay sau đó, thanh đao ở trên tay của Trần Viễn hướng về phía phần lưng của hai con Địa Long bổ xuống.

Tốc độ ra đòn của Trần Viễn cực nhanh. Huống hồ, cả hai con Địa Long lúc này đều bị ngọn lửa ở trên tay của Trần Viễn đả thương. Chính vì thế, tinh thần của bọn chúng có chút hỗn loạn. Đợi cho bọn chúng có thể phản ứng lại, thì lưỡi đao ở trên tay của Trần Viễn đã vô cùng gọn gang, đem thân hình của bọn chúng chẻ ra làm đôi.

Trong lúc Trần Viễn dự định lần nữa xông tới, đem cơ thể của hai con Địa Long này cắt ra thêm thành vài khối. Lúc này, đột nhiên một tiếng rống lớn truyền đến. Ngay lập tức, đầu óc của Trần Viễn có chút hỗn loạn, động tác cũng trở nên trì trệ không ít.

Nhân lúc này, cơ thể vốn dĩ đã bị chia làm thành hai khúc của hai con Địa Long lần nữa nhúc nhích, từ trên da thịt của bọn chúng dần dần hồi sinh. Từ một con Địa Long ban đầu, lúc này ở trước mặt của Trần Viễn đã xuất hiện tới tận bốn con Địa Long. Mặc dù khí tức của bọn chúng đã bị suy yếu, thực lực của rơi xuống không ít. Nhưng hiện tại, bọn chúng vẫn là đại tông sư, so với thực lực của Trần Viễn vẫn mạnh hơn không ít.

Nhất thời, Trần Viễn hơi có chút nhíu mày. Nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, đây cũng không phải là cách. Trần Viễn muốn dùng thời gian nhanh nhất, đem đám Địa Long này phân ra thành từng khối nhỏ, để thực lực của bọn chúng hạ xuống càng thấp càng tốt. Có như vậy, đám binh sĩ đi theo mới có thể chạy đến hỗ trợ, dễ dàng hơn cho việc anh đem đám Địa Long này diệt sát.

Thế nhưng, đám Địa Long giống như đã phát hiện ra được ý đồ của Trần Viễn. Hơn nữa, bọn chúng đối với thực lực của Trần Viễn thật sự cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.

Chính vì thế, sau khi đồng thanh rống lên một trận, đám Địa Long lúc này vậy mà đẩy ra đất cát, chui nhanh vào trong lòng đất.

Thấy được một màn này Trần Viễn hơi có một chút giật mình. Nhưng anh còn không có kịp đuổi theo, lúc này ở phía xa xa đã vang lên một trận âm thanh nổ lớn.

Từ tiếng nổ nhìn lại, Trần Viễn có thể thấy được một cột khói bụi mù mịt bay lên trên không trung. Hơn nữa, nhìn theo phương hướng xảy ra vụ nổ, thì đây rõ ràng là vị trí mà nhóm người Triệu Kiến An cùng với Kiều Thanh Phượng đang dẫn đội đi ở phía sau.

Tức thì, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên khó coi. Anh đã nhìn ra được, không chỉ đội ngũ của mình bị tập kích, mà nhóm của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng cũng rơi vào trong tình huống tương tự.

Nhưng khác với Trần Viễn bên này, rõ ràng phương hướng nơi đó xảy ra chiến đấu vô cùng kịch liệt. Hơn nữa, Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phượng vậy mà phát ra tín hiệu cầu cứu.

Trần Viễn cũng không dám chần chờ lưu lại ở đây quá lâu, anh hơi liếc mắt nhìn về phía Trần Khâm và đám binh sĩ đi theo bên cạnh, hơi hơi thấp giọng nói ra.

“Tất cả bắt đầu di chuyển, tìm nơi an toàn để ẩn nấp. Tôi sẽ đi đến trợ giúp đội trưởng An và đội trưởng Phượng. Các cậu cố gắng giữ vững an toàn, đợi tôi trở lại sẽ cùng mọi người lần nữa hành động.”

Nói xong lời này, Trần Viễn cũng không có thời gian dặn dò quá nhiều, thân ảnh của anh cấp tốc hướng về phía phương hướng đội ngũ của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng chạy vội tới.

Lúc này, cách vị trí của Trần Viễn hơn một cây số, đám người Triệu Kiến An cùng với Kiều Thanh Phượng đều có sắc mặt cực kỳ khó coi. Bởi vì, binh sĩ đi theo đội ngũ của bọn họ đã bị tổn thất gần như phân nữa. Với lại, trên cơ thể của bọn họ lúc này chồng chất vết thương, quần áo trên người cũng nhiễm đầy vết máu.

Thế nhưng, thực lực của con dị thú này thật sự là quá mạnh. Cho dù bọn họ đã cố hết sức để kiềm chế lại nó, nhưng mỗi lần tiếng rống của nó vang lên, lại khiến cho không ít binh sĩ bị thương. Hơn nữa, lực công kích của nó cũng cực kỳ đáng sợ. Hiện tại, tình huống của cả hai người đều đang trở nên cực kỳ nguy hiểm. Nếu như không phải nhờ có mười mấy binh sĩ ở phía sau yểm hộ, thỉnh thoảng thả vài phát điện, khiến cho con dị thú này bị quấy rồi. Thì lúc này, sợ rằng cả hai người bọn họ đã thành thức ăn trong miệng của nó.

Rống!

Cảm nhận được mấy tên nhân loại ở phía trước mặt này có chút phiền phức, con quái thú lúc này không khỏi rống lên một tiếng. Ngay sau đó, móng vuốt của nó vỗ mạnh xuống dưới mặt đất, đem toàn bộ khuôn viên gần nghìn mét đều trở nên chân động kịch liệt lên.

Ngay sau đó, miệng máu của nó mở lớn, hướng về phía một vài binh sĩ ở gần dó táp tới. Thấy được cảnh này, thần sắc của Triệu Kiến An không khỏi tức giận, quát lên một trận.

“Nghiệt súc, mày dám!”

Thế nhưng, ngay khi thân hình của Triệu Kiến An vừa lao tới, không biết từ nơi nào một cái đuôi rắn đột nhiên quất tới, vô cùng tinh chuẩn hướng về phía trên người của Triệu Kiến An đập tới.

Thấy được một màn này, sắc mặt của Kiều Thanh Phượng không khỏi cảm thấy sợ hãi, vội vàng hô lên.

“Kiến An, cẩn thận!”

Thế nhưng, lúc này Triệu Kiến An đã không có cách nào tránh thoát, ông ta chỉ có thể cố sức đem hai đầu cánh tay chặn lại ở trước ngực, đem vị trí yếu hại ở trên cơ thể của mình che chở.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình của Triệu Kiến An cứ như thế bị cái đuôi rắn quất trúng, nên lên trên một chỗ vách núi ở gần đó, khiến cho vách núi lõm vào một cái hố sâu, lưu lại một cái hình dáng nhân loại.

“Kiến An!”

Thấy được cảnh này, Kiều Thanh Phượng không khỏi đau lòng kêu lên một tiếng. Thế nhưng, cũng không để cho Kiều Thanh Phương có được thời gian phản ứng, lúc này một cái móng vuốt khác của dị thú đột nhiên đập tới, hướng về phía trước mặt của Kiều Thanh Phượng đánh tới.

Nhìn thấy móng vuốt sắc bén từ trên không trung hạ xuống, sắc mặt của Kiều Thanh Phượng không khỏi trở nên trắng bệch. Nhưng lúc này trong lòng mang theo mấy phần phẫn nộ, Kiều Thanh Phượng cũng không suy nghĩ gì nhiều, từ mình cầm lấy một cái bình thuốc, bên trong có chứa một loại dung dịch đặc thù nào đó, hướng về phía móng vuốt của dị thú đập tới.

Ầm!

Một lần nữa một tiếng nổ lớn vang lên. Hơn nữa, lúc này từ trong không khí truyền ra một cỗ sóng nhiệt vô cùng mãnh liệt. Cho dù dị thú da dày thịt béo, lúc này nó cũng bị sóng nhiệt vỗ đến, làm cho đau nhức đến mức phải phát ra một tiếng rống tràn đầy thê lương.

Nhưng mà, còn không đợi nó phẫn nộ phát tiết ra ngoài. Lúc này, từ phía xa xa ở trong rừng cây, thân hình của Trần Viễn bỗng nhiên nhảy xô đến, nhìn thấy hoàn cảnh ở phía trước mặt, sắc mặt của anh không khỏi trở nên mấy phần nghiêm trọng.

“Đội trưởng, Thanh Phượng, các người sao rồi?”

Âm thanh của Trần Viễn có chút gấp gáp hô lên, nhưng lúc này không có một tiếng đáp lại. Trong lòng mang theo mấy phần dự cảm không tốt, Trần Viễn cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp hướng về phía đỉnh đầu của con dị thú nhảy xuống.

Lúc này, bởi vì bị Kiều Thanh Phượng tập kích bất ngờ, để cho móng vuốt bên ngoài bị thiêu đốt đến vô cùng bỏng rát, con dị thú cũng không có nghĩ đến còn có nhân loại đến đây tập kích.

Thế nên, ngay khi trong miệng của nó phát ra một tiếng rống tràn đầy giận dữ, từ phía trên cao bỗng dưng Trần Viễn nhảy bổ xuống, dùng lấy lưỡi đao trên tay chặt mạnh một cái.

Phập!

Tiếng da thịt bị cắt xé vang lên, một trân đau nhức đột ngột truyền đến, để cho con dị thú nhịn không được, phát ra một tiếng kêu tràn đầy thê lương. Nhưng lúc này Trần Viễn cũng không có cho nó cơ hội được thở dốc. Anh không những không có lưu thủ, ngược lại còn vận dùng ác chủ bài của chính mình, đem năng lượng ở trong cơ thể hội tụ ra ngoài, một đoàn ngọn lửa màu xanh lam bỗng hóa thành hỏa điểu, hướng về chỗ vết thương vừa bị cắt mở của con dị thú phóng tới.

Ầm!

Hỏa điểu giống như một ngôi sao băng, trực tiếp chui tọt vào trong vết thương của con dị thú đánh tới.

Sức nóng cùng với năng lượng hủy diệt từ trong hỏa điểu truyền đến, để cho con dị thú lúc này không có cách nào chịu đựng được sự thống khố, nó liên tục không ngừng phát ra từng trận âm thanh thảm thiết, đồng thời cơ thể liên tục quay cuống, dự định đem lấy ngọn lửa ở trên người dập tắt.

Thế nhưng, hỏa điểu ở trên tay của Trần Viễn không phải làm phàm phẩm, so với chất lỏng màu đỏ ở trong bình thủy tinh của Kiều Thanh Phượng phải đáng sợ hơn rất nhiều. Nó không chỉ đem da thịt cùng với xương cốt của con dị thú đốt cháy, thậm chí ngay cả linh hôn của con dị thú lúc này cũng bị thiêu đốt, để cho nó có loại bị dày vò không có cách nào để tả được.

Ầm!

Ầm!

Thân hình của con dị thú liên tục quay cuồng, Trần Viễn cũng từ trên người của nó vội vàng tránh đi.

Nhưng ngay lúc Trần Viễn cũng như tất cả mọi người ở đây đều cho rằng con dị thú đã bị tiêu diệt, thì mặt đất ở trước chân của anh bỗng dưng nhúc nhích. Ngay sau đó, bốn cỗ khoang miệng mang theo những chiếc răng dài nhọn hoắc, bất ngờ từ phía dưới đất chui lên, vô cùng chuẩn xác hướng về phía vị trí của Trần Viễn để đánh tới.
Advertisement
';
Advertisement