Sau khi cố nuốt xuống một ngụm nước bọt, lúc này ánh mắt của Trần Viễn không khỏi nghiêm túc nhìn về phía đám cháy.

Mặc dù nghe được tiếng kêu của Giao Long vô cùng thảm thiết, nhưng Trần Viễn cũng không cho rằng chỉ bằng vào chút thủ đoạn này của mình liền có thể đem nó diệt sát.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Trần Viễn, sau khi ngọn lửa bắt đầu tản đi, thân ảnh của Giao Long cũng bắt đầu chậm rãi hiện ra ở trước mắt của Trần Viễn.

Mặc dù lúc này trên người Giao Long vết thương chằn chịt, khí tức cũng trở nên vô cùng uể oải. Nhưng ngay khi ngọn lửa vừa mới tán đi, âm thanh tức giận của nó đã lập tức vang lên.

“Nhân loại, ngươi đây là đang muốn chết!”

Dứt lời, thân hình của nó vậy mà bắt đầu chuyển động, hướng thẳng về phía vị trí của Trần Viễn để xông tới.

Đừng nhìn thân hình của nó đồ sộ, vết thương lại nhiều như vậy liền cho rằng tốc độ của nó sẽ chậm. Ngược lại, chỉ mới chớp mắt một cái, thân thể khổng lồ của Giao Long đã xuất hiện ngay trước mặt của Trần Viễn. Đồng thời, một cái vuốt rồng từ phía trên trời giáng xuống, như muốn đem toàn bộ cơ thể của Trần Viễn đập thành thịt nát.

Ầm!

Mặt đất bị cái vuốt rồng của Giao Long nện xuống, khiến cho bụi đất bay lên mù mịt, cây cối bốn phía xung quanh cũng bị nện cho vỡ nát. Sau khi khói bụi tán đi, ngay vị trí mà Trần Viễn vừa đứng, bất thình lình xuất hiện một cái hố to sâu chừng hai mét, rộng đến ba, bốn chục mét.

Thế nhưng, trong hố lúc này ngoại trừ một chút đất đá vụn, thì thân ảnh của Trần Viễn cũng không thấy đâu cả. Ngay lập tức, ánh mắt của Giao Long không khỏi trừng lớn. Đồng thời, từ trong cổ họng của nó phát ra một trận âm thanh gào rống.



“Nhân loại, người đang muốn chết?!”

Không biết từ lúc nào, thân ảnh của Trần Viễn đã xuất hiện ở dưới gốc cây Thiên Niên Quả Thụ. Hơn nữa, trên người của anh còn hoàn hảo không có một chút thương tích.

Tức thì, thân hình của Giao Long cấp tốc xoay lại, dự định lao nhanh về phía Trần Viễn, đem vị trí giữa anh và Thiên Niên Quả Thục tách ra.

Thế nhưng, đúng vào lúc này, trên khóe môi của Trần Viễn bỗng dưng nhếch lên một nụ cười khẩy. Đồng thời, từ trong cơ thể của anh nhanh chóng bộc phát ra một cỗ khí thế vô cùng kinh người.

Ngay sau đó, một đầu hư ảnh Phượng Hoàng bất chợt xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Trần Viễn, trên hư ảnh tỏa ra một trận hào quang vô cùng chói mắt.

“Đồ ngốc, tao không có thời gian để chơi đùa với mày nữa!”

Nói xong, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng chớp nhảy, hướng về phía từng khỏa Thiên Niên Linh Quả đang treo lủng lẳng ở trên Thiên Niên Quả Thụ hái đi.

Tốc độ của Trần Viễn lúc này rất nhanh. Hơn nữa, bốn phía xung quanh thân cây Thiên Niên Quả Thục giống như hiện ra một tầng bình chướng, để cho Giao Long mặc dù rất gấp, nhưng nó trong lúc nhất thời cũng không thể nào phá vỡ được bình chướng bên ngoài, đem Trần Viễn đuổi đi.

Hống!

Trong lòng vô cùng tức giận, Giao Long lúc này không khỏi cuồng hống một trận. Chỉ là, Trần Viễn giống như cũng không có nghe thấy, ngược lại động tác của anh càng nhanh, rất nhanh liền đem toàn bộ Thiên Niên Linh Quả hái đi.

“Nhân loại, ngươi chớ có quá mức! Những trái cây kia còn chưa có thành thục, ngươi muốn hái đi làm gì?”

Mặc dù lúc này đã vô cùng đỏ mắt, nhưng nhìn Trần Viễn giống như muốn đem toàn bộ Thiên Niên Linh Quả hái đi. Hơn nữa, mặc kệ là trái cây có chín hay không, Trần Viễn đều muốn lấy tất. Lúc này, Giao Long không khỏi gấp gáp, vội vàng hô lên một tiếng.

Nghe được âm thanh này của nó, Trần Viễn mới hơi chút ngượng ngùng, vội vàng thu tay lại. Sau khi kiểm kê một chút, thấy được số lượng Thiên Niên Linh Quả ở trong ba lô có hơn mấy chục khỏa. Lúc này, Trần Viễn mới nhẹ nhàng thả người nhảy xuống. Đồng thời, anh hơi hướng mắt nhìn về phía Giao Long, nói ra.

“Được rồi, số linh quả còn lại tao để lại cho mày. Lần sau, chúng ta còn sẽ gặp mặt!”

Nói xong lời này, Trần Viễn rất nhanh liền hướng về phía một chỗ bên ngoài rừng cây phóng đi.



Lúc này, Giao Long mới để ý đến bình chướng được bố trí ở bốn phía xung quanh Thiên Niên Quả Thụ đã hoàn toàn biến mất. Thân hình của nó cực kỳ cấp tộc, vội vàng chạy tiến về phía Thiên Niên Quả Thụ, hơi hơi kiểm tra một chút.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn một chút nó liền nhịn không được trong lòng chỉ muốn chửi thề một trận.

“Hống! Nhân loại, ngươi chớ có để cho ta gặp lại lần nữa. Nếu không, lần sau ta nhất định sẽ đem xương cốt của ngươi nghiền ra thành tro, rồi biến nó thành phân bón, bón cho Thiên Niên Quả Thụ. Hống…”

Mặc dù lúc này Trần Viễn đã chạy đi rất xa, nhưng bên tai của anh vẫn còn vang lên âm thanh văng vẳng của Giao Long. Tức thì, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi tối sầm xuống. Sau đó, ánh mắt của anh nhanh chóng nhìn về phía hư ảnh Phượng Hoàng vẫn còn đang treo lơ lửng ở trên đỉnh đầu của mình.

“Mày nói cái gì? Nơi này còn có một cái bí cảnh?!”

Trong lòng Trần Viễn không khỏi có chút kinh động. Anh cũng không biết lời này của Phượng Hoàng là thật hay giả, nhưng từ tình huống vừa rồi có thể thấy được, năng lực của con Phượng Hoàng này cũng không nhỏ. Hơn nữa, nó giống như đối với anh cũng không có ác ý. Ngược lại, còn thêm có phần thân cận, ỷ lại. Chính vì thế, lúc nãy Trần Viễn mới dám đem nó phóng xuất ra ngoài, còn nhờ đến nó bảo hộ, đem hơn phân nửa Thiên Niên Linh Quả hái đi.

“Được rồi, đợi tao kiểm kê lại một chút thu hoạch lần này. Sau khi kiểm kê hoàn tất, chúng ta lại lên đường tìm kiếm bí cảnh.”

Kỳ thật, Trần Viễn cũng không quá mức tin tưởng vào những lời nói của Phượng Hoàng. Nó đột nhiên xuất hiện ở trong cơ thể của anh, hơn nữa còn có năng lực mạnh mẽ như vậy. Nếu như Trần Viễn không chút nghi ngờ nào, thì anh thật sự cũng quá ngây thơ.

Thế nhưng, nói như thế nào nó cũng đã giúp anh không ít trong chuyến đi lần này. Thế nên, Trần Viễn vẫn quyết định tạm thời tin nó thêm một lần.

Tất nhiên, trước khi đi tìm bí cảnh Trần Viễn vẫn không quên đem thu hoạch vừa rồi kiểm kê một phen.

Không nhìn thì không biết, lúc này nhìn qua một hồi, trong lòng Trần Viễn có chút giật mình. Anh cũng không có nghĩ tới, lần này mình lại thu hoạch được nhiều như vậy.

Không tính đến số linh quả chưa chín, riêng số linh quả đã thành thục Trần Viễn sơ sơ đếm qua cũng có hơn hai mươi bảy quả. Trong đó, có một số quả mang theo linh khí nồng đậm. Cũng không biết là chúng có thời gian sinh trưởng dài hơn linh quả bình thường, hay là đã trải qua một phen biến dị, thế nên mới có linh khí dư thừa như vậy.

Nhưng cho dù là nguyên nhân gì, thì những linh quả này để cho Trần Viễn có chút kích động. May mắn, nơi này cũng không có bất kỳ cao thủ nào khác. Nếu không, một khi bọn họ phát hiện ra được Trần Viễn có thể lấy đến nhiều linh quả như thế. Sợ rằng, lúc này đã có người nhảy ra, muốn giết người đoạt bảo cũng không biết chừng.

Dù sao, trải qua mấy chục vạn năm, thiên địa linh khí ở trong trời đất đều đã hao mòn đến hầu như không còn. Đa số các cao thủ võ tu đều chỉ có thể dựa vào một số dược vật đã qua nhân công cải tạo, hoặc giống như quân đội hiện tại, chuyên môn có một viên nghiên cứu, chuyên nghiên cứu về các loại nước thuốc, có thể giúp cho cơ thể con người vượt quá giới hạn của phổ thống, tiến vào cấp bậc cao hơn.



Tất nhiên, những thứ này có lợi cũng sẽ có hại. Bởi vì tiềm năng con người cũng không phải là vô hạn, một khi bị kích thích quá độ, cơ thể lâu dài sẽ dẫn đến suy kiệt, tuổi thọ cũng bị hao mòn không ít.

Chính vì thế, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong quân đội có rất nhiều cao thủ cấp bậc tông sư. Nhưng đạt đến cảnh giới đại tông sư thì ít lại càng thêm ít. Nói như thế nào, dược vật cũng chỉ là dược vật, nó chỉ có một số tác dụng vào một số thời điểm cùng với một vài thể chất nhất định mà thôi.

Không giống như là thiên địa kỳ vật do trời đất sinh dưỡng mà thành, những thứ này đa phần đều đối với cơ thể con người không có bất kỳ một tác dụng phụ nào. Thậm chí, một người chưa từng trải qua tu luyện, một khi đạt được những bảo vật như vậy cũng có thể nhất phi trùng thiên, trực tiếp bước vào con đường đỉnh phong của nhân sinh.

Tất nhiên, nói như vậy cũng không có nghĩa là Trần Viễn chỉ cần phục dụng số linh quả này, anh liền có thể trực tiếp trở thành cao thủ đứng đầu thế giới. Kỳ thật, thiên địa kỳ vật cũng có hạn chế nhất định. Giống như loại Thiên Niên Linh Quả này, theo như điển tịch ghi chép lại, tác dụng lớn nhất của nó là khi lần đầu phục dụng. Trải qua lần thứ hai, lần thứ ba thì tác dụng của chúng sẽ trở nên suy giảm rất nhiều. Đến lần thứ tư, hầu như không còn một chút tác dụng nào.

Bất quả, thứ này dùng nhiều cũng không phải là không có lợi ít. Mặc dù tác dụng không lớn, nhưng Trần Viễn nghe nói, dùng nhiều Thiên Niên Linh Quả, tuổi thọ của bản thân cũng có thể tăng lên.

Tất nhiên, đây cũng chỉ là ghi chép ở trong điển tịch mà thôi. Hiện tại, số lượng linh quả ở trong tay của Trần Viễn nhiều lắm. Anh không ngại dùng vài quả để nếm thử, nhìn xem tác dụng của nó có giống như trong điển tịch ghi chép lại hay là không.

Chỉ là, nơi này khoảng cách so với nơi ở của Giao Long không có bao xa. Mặc dù Trần Viễn cũng không vì nguyên nhân gì, Giao Long lại không dám rời khỏi hang ổ của mình quá xa. Nhưng để cho an toàn, Trần Viễn vẫn quyết định tìm một nơi an toàn phục dụng Thiên Niên Linh Quả. Đến lúc đó, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, anh còn có thể tìm cách thoát thân.

Nghĩ là liền làm, Trần Viễn rất nhanh liền tìm đến một chỗ vách đá. Nơi này có một cái hang đá đã bị bỏ hoang từ rất nhiều năm. Bên trong cũng không có bất kỳ đồ vật gì, ngược lại còn có cây cối che chắn xung quanh, cảm giác vô cùng kín đáo, an toàn. Thế nên, Trần Viễn liền quyết định dùng tạm nơi này, để tự mình phục dụng Thiên Niên Linh Quả, kiểm tra tác dụng của nó có thật sự giống như trong điển tịch ghi chép hay không.

Sau khi cẩn thận kiểm tra hang đá một hồi, chắc chắn nơi này cũng không có bất kỳ sinh vật nào lui tới, cũng không có ai có thể tìm thấy được mình. Lúc này, Tần Viễn mới chậm rãi ngồi xuống, lấy từ trong ba lô ra một khỏa Thiên Niên Linh Quả. Sau đó, anh hơi hít nhẹ một tiếng. Cuối cùng, anh mới nhẹ nhàng đem một khối Thiên Niên Linh Quả ở trên tay cắn xuống.

Răng rắc…
Advertisement
';
Advertisement