Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Ầm!

Mặt đất dưới chân bỗng dưng rung lên một trận kịch liệt. Lúc này, thần sắc của Kiều Thanh Phượng có chút khẩn trương, quay sang nhìn về phía Triệu Kiến An, người hiện đang quấn đầy băng vải trắng, sắc mặt cũng hơi có phần tái nhợt, nói ra.

“Đội trưởng, Trần Viễn làm sao đi lâu như vậy còn chưa có trở về? Có phải, cậu ta đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Từ lúc Trần Viễn rời đi, thỉnh thoảng hai người bọn họ lại nghe được vài tiếng thú rống, cùng với âm thanh chấn động không nhỏ. Chính vì thế, lúc này trong lòng của Kiều Thanh Phượng có chút bất an.

Đối với việc này, Triệu Kiến An cũng không biết phải làm sao đáp lại. Kỳ thật, chính bản thân Triệu Kiến An cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Hiện tại, nghe Kiều Thanh Phượng hỏi đến, Triệu Kiến An rất muốn nói ra mấy lời an ủi.

Nhưng mà, lúc này còn không đợi cho Triệu Kiến An đem lời nói nói ra. Từ phía bên trong rừng cây, đột nhiên lao ra một cái bóng người. Ngay sau đó, một tiếng hô lớn quen thuộc vang lên.

“Nhanh, mọi người lập tức tản ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”

Âm thanh này tất nhiên là của Trần Viễn, mà phía sau lưng của anh, đang có một bầy Huyết Ma Biên Bức đuổi theo. Trong đó, còn có ba con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ, thực lực không thể xem thường.

Nghe được tiếng hô này của Trần Viễn, thần sắc của tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ hoang mang, mừng rỡ. Nhưng ngay lúc này, từ trong rừng cây đột nhiên trền đến vài trận cuồng phong. Ngay sau đó, đập vào bên trong ánh mắt của mọi người chính là từng cặp huyết hồng trôi lơ lửng ở giữa không trung, đang nhanh chóng hướng về phía vị trí của bọn họ lao tới.

Bởi vì trời tối, mọi người cũng không thấy rõ đây là đồ vật gì. Nhưng từ số lượng cặp mắt mà bọn họ quan sát được, thì bầy thú này ít nhất cũng có tới mấy trăm con. Hơn nữa, số lượng phía sau còn nhiêu.

Ngay lập tức, thần sắc của tất cả mọi người ở đây đều không khỏi khẩn trương lên. May mắn, lúc này Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng đã phản ứng kịp, vội vàng hạ xuống mệnh lệnh.

“Nhanh, phối hợp với Trần Viễn, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”



Nghe được âm thanh của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng vang lên, lúc này đám binh sĩ mới rốt cuộc mới phản ứng lại. Tất nhiên, đây là những binh sĩ đi theo đội ngũ của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng mà thôi. Riêng những binh sĩ thuộc hai tiểu đội dưới quyền của Trần Viễn thì ngay từ lúc nghe được âm thanh của anh, bọn họ đã nhanh chóng đi vào vị trí, cầm súng, lắp đạn, mở khóa vào trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Thấy được một màn này, thần sắc của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng đều rất khó coi. Nói như thế nào, bọn họ trước đây cũng là người dẫn đội của Long Vệ, mặc dù đám binh sĩ dưới trướng thực lực không tốt, nhưng việc chấp hành mệnh lệnh cũng là điều kiện tiên quyết cần phải đạt được.

Thế nhưng, đám binh sĩ lần này đi theo bọn họ, phần lớn đều thiếu thực chiến, không có tinh thần luôn luôn sẵn sàng trong tư thế chiến đấu. Nếu như không phải lần trước Trần Viễn kịp thời chạy đến, sợ rằng đám binh sĩ này đều toàn quân bị diệt, ngay cả hai người bọn họ cũng khó thoát khỏi việc gặp nạn.

“Nổ súng!”

Ngay khi thân hình của Trần Viễn vượt qua bầy Huyết Ma Biên Bức, lao về phía trung tâm của lều trại. Lúc này, một tiếng hô lớn đột nhiên vang lên. Lập tức, một loạt tiếng súng nổ đến rền trời.

Đoành!

Đoành!

Đoành!

Từ trên không trung rất nhanh liền thấy được một đám Huyết Ma Biên Bức phát ra từng tiếng hét thảm, sau đó thân hình của bọn chúng nhanh chóng rơi xuống mặt đất.

Bịch!

Bịch!

Giống như từng đợt sung rụng, bầy Huyết Ma Biên Bức lập tức liền bị giết chết gần hơn một nửa. Chỉ là, một đám Huyết Ma Biên Bức vừa mới bị bắn chết, lại một đợt khác vội vàng xông lên. Bọn chúng giống như đều không sợ chết, nhanh chóng xông về phía đám binh sĩ đứng ở phía sau lưng của Trần Viễn.

“Không tốt, mọi người nhanh chóng tránh đi. Cẩn thận âm thanh của bọn chúng, chú ý bịt lại lỗ tai!”

Trần Viễn có chút giật mình, vội vàng hô lên một trận. Thế nhưng, mặc dù phòng ngự của đám Huyết Ma Biên Bức này không mạnh được bao nhiêu, nhưng mà tốc độ của bọn chúng thật sự nhanh lắm. Âm thanh của Trần Viễn vừa mới phát ra, đã có không ít Huyết Ma Biên Bức lao tới, hướng về phía các binh sĩ nhào tới.

Ngay lập tức, có không ít binh sĩ bị Huyết Ma Biên Bức bám vào trên người, bọn chúng dùng lấy móng vuốt sắc nhọn, đem bả vai của từng người bám chặt vào. Sau đó, từng cái răng nanh nhọn hoắc của đám Huyết Ma Biên Bức này hiện ra, bọn chúng vô cùng chuẩn xác hướng về phía cổ họng của những binh sĩ này cắn tới.

“Á…”

Liên tục những tiếng hét thảm vang lên, cổ họng bị răng nanh của Huyết Ma Biên Bức xuyên thủng, để cho không ít binh sĩ hoảng sợ, vội vàng đem bọn chúng kéo giựt ra. Thế nhưng, đám Huyết Ma Biên Bức này thật sự rất kinh khủng, chỉ mới thoáng chốc, đã có không ít binh sĩ bị ngô hại, thân hình trở nên khô quắp xuống, chỉ lưu lại một túi da, rơi xuống mặt đất.



Thấy được cảnh này, sắc mặt của mọi người đều không khỏi kịch biến, ai nấy cũng sợ hãi lui về phía sau càng xa càng tốt. Cho dù là Trần Viễn, lúc này anh cũng hơi nhíu lại lông mày một cái.

Kỳ thật, anh cũng không biết đám Huyết Ma Biên Bức này đáng sợ như thế. Nếu không, anh cũng không cố ý đem bọn chúng dẫn dụ đến đi, để cho mọi người cùng nhau diệt sát.

“Giết!”

Lúc này, thần sắc của Trần Viễn hơi có mấy phần nghiêm nghị, vội vàng hướng về phía ba con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ lao tới. Thấy vậy, Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Đồng thời, cả hai cũng vội vàng lao tới, dự định cùng với Trần Viễn phối hợp, đem ba con Huyết Ma Biên Bức có hình thể to lớn này diệt trừ.

Tất nhiên, Trần Viễn cũng nhìn thấy được động tác của hai người bọn họ. Nhưng lúc này, anh cũng không có lên tiếng nói thêm lời nào. Ngược lại, vẻ mặt trở nên phẫn nộ, hướng về phía một con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ ở gần đó phòng tới.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình của Trần Viễn giống như một tia chớp, trực tiếp phóng thẳng lên phía không trung, sau đó bổ nhào xuống, hướng về phía đỉnh đầu của Huyết Ma Biên Bức đập xuống.

Bất ngờ trước sự tập kích của Trần Viễn, con Huyết Ma Biên Bức này không có chút nào phòng bị, vội vàng hốt hoảng đập cánh để tránh đi. Đồng thời, trong cổ họng nó phát ra từng đợt âm thanh trầm thấp, dự định đem Trần Viễn chấn cho hôn mê.

Thế nhưng, vẻ mặt của Trần Viễn lúc này chẳng hề có chút biến hóa nào, nắm tay của anh hiện lên một đoàn ngọn lửa. Ngay sau đó, ngọn lửa hóa thành một viên hỏa cầu, trực tiếp nên thẳng lên trên người của Huyết Ma Biên Bức hộ vệ.

Ngay lập tức, một tiếng hét thảm vang lên, thân hình của con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ nhanh chóng bổ nhào, rơi xuống mặt đất.

Thấy vậy, hai con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ còn lại ý định muốn chạy đến để hỗ trợ cho đồng bọn của mình. Thế nhưng, lúc này thân hình của Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều đã kịp thời xuất hiện, mỗi người hướng về phía một con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ phóng ra công kích của mình.

Ầm!

Ầm!

Từng trận âm thanh chấn động kịch liệt vang lên, cả Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng đều cùng với hai con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ chiến đấu đến cực kỳ kịch liệt.

Ngay vào lúc này, một tiếng hét thảm đột ngột vang lên. Ngay sau đó, ánh mắt của Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phượng không khỏi quay sang nhìn lại. Khi bọn họ nhìn thấy trước mặt Trần Viễn vậy mà hiện ra một cỗ thịt nát, phía trên còn lưu lại tinh thể màu đen lóng lánh, tất cả đều không khỏi trợn ngược mắt lên mà nhìn.

Vừa rồi, mặc dù miêu tả dài dòng như vậy, nhưng kỳ thật thời gian còn không qua vài cái chớp mắt. Ấy vậy mà, Trần Viễn rất nhanh liền đem một con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ diệt sát. Chuyện này cũng để cho Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng có chút ngạc nhiên, xen lẫn với mấy phần hoảng sợ.



Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có thời gian giải thích dài dòng với bọn họ. Sau khi đem con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ này đánh chết, lại phát hiện ra trong thi thể của nó còn lưu lại một viên tinh hạch màu đen, Trần Viễn chỉ hơi suy tư một chút, anh liền cúi thấp người xuống đem viên tinh hạch này cất đi. Sau đó, ánh mắt của Trần Viễn mới lần nữa dừng lên trên người của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng, nói ra.

“Đội trưởng, Thanh Phượng, hai con quái vật này để cho tôi xử lý. Hai người đến bên kia hỗ trợ cho mọi người đi!”

Nghe được lời này của Trần Viễn, Triệu Kiến An hơi nhướng nhướng mày, dự định nói ra lời gì đó. Nhưng lúc này, Kiều Thanh Phượng hơi khẽ kéo tay của Triệu Kiến An một cái, sau đó mới vội vàng gật đầu đáp lại.

“Được, anh cẩn thận một chút. Hai con yêu vật này cũng không có dễ đối phó!”

Nói xong, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều vội vàng chạy về phía những chỗ binh sĩ bị Huyết Ma Biên Bức tập kích, sau đó ra tay cứu trợ.

Mà lúc này, Trần Viễn đưa mắt nhìn về phía hai con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ còn lại. Bọn chúng vừa rồi còn muốn đuổi theo Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng dây dưa, nhưng Trần Viễn đã đứng ra ngăn chặn, trong ánh mắt của anh mang theo mấy phần sát khí.

Vốn dĩ, dự định ban đầu của Trần Viễn là đem đám Huyết Ma Biên Bức này phân ra để diệt. Nhưng anh lại không nghĩ đến, bọn chúng vậy mà trực tiếp công kích, đem mấy binh sĩ giết chết. Mặc dù, mấy tên binh sĩ này cũng không phải là thành viên trong đội ngũ của anh, nhưng điều này cũng để cho Trần Viễn cảm thấy cực kỳ tức giận.

“Đi chết đi!”

Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn lại lần nữa chuyển động. Lúc này, trên tay của anh vậy mà xuất hiện hai đoàn ngọn lửa, bọn chúng đều hóa thành hư ảnh Phượng Hoàng. Chỉ có điều, nhìn khí tức của bọn chúng rõ ràng yếu nhược hơn Hỏa Phượng rất nhiều. Thế nhưng, hai con Huyết Ma Biên Bức vừa mới nhìn thấy hai đoàn ngọn lửa ở trong tay của Trần Viễn, ánh mắt của bọn chúng vậy mà xuất hiện một tia hoảng sợ.

Ầm!

Ầm!

Cũng không đợi cho hai con Huyết Ma Biên Bức này có thời gian phản ứng. Lúc này, hai cái hư ảnh Phượng Hoàng ở trong tay của Trần Viễn đã cấp tốc phóng nhanh ra ngoài, hướng về phía hai con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ đập tới.
Advertisement
';
Advertisement