Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Đuổi theo một hồi, bước chân của Trần Viễn lúc này mới chậm rãi dừng lại. Vừa rồi, từ xa nhìn đến Trần Viễn cũng không có bất kỳ cảm giác gì. Nhưng hiện tại, đứng gần quan sát anh mới phát hiện ra tòa cung điện này thật sự rất lớn.

Chỉ nhìn bề ngoài mà nói, tòa cung điện này ít nhất cũng hơn ngàn mét. Hơn nữa, phía bên ngoài cung điện còn có bốn thanh cột gỗ, phía trên mỗi thanh cột gỗ đều điêu khắc các loại chim chóc, thú vật cực kỳ sinh động.

Nếu như không phải đứng gần tỉ mỉ quan sát, Trần Viễn còn thật sự nghĩ rằng bọn chúng đều là vật thật.

Chỉ là, còn không đợi cho Trần Viễn kịp có thời gian quan sát bao lâu. Lúc này, âm thanh của Hỏa Phượng lại lần nữa vang lên, nó đang không ngừng vỗ cánh, giống như cố gắng thúc giục Trần Viễn theo vào bên trong.

Thấy bộ dáng của nó lúc này, Trần Viễn mới chậm rãi thu hồi lại ánh mắt của mình. Ngay sau đó, anh cũng bắt đầu đi theo Hỏa Phượng bước vào bên trong cung điện.

Mới đầu, thân thể của Trần Viễn giống như đụng phải một thứ gì đó chặn lại. Nhưng khi thân thể của anh vừa mới chạm vào, vách ngăn cũng biến mất không thấy. Sau đó, đầu óc của Trần Viễn bỗng dưng quay cuồng một hồi. Đến cuối cùng, khi lấy lại được tinh thần, lúc này Trần Viễn đã thấy mình đứng ở bên trong một tòa đại sảnh rộng rãi, mà Hỏa Phượng thì đã biến mất không thấy đâu nữa.

Nhất thời, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhướng lên một cái. Sau đó, ánh mắt của anh nhanh chóng quét qua, dò xét bốn phía xung quanh. Trong đại sảnh lúc này, ngoại trừ bản thân Trần Viễn, cũng không hề có bất kỳ một thứ đồ vật gì.

Thế nhưng, Trần Viễn luôn có một loại cảm giác, như có đồ vật gì đó đang để mắt tới mình. Loại cảm giác này đến nhanh, cũng biến mất rất nhanh. Nếu như không phải tin tưởng vào năng lực cảm ứng của mình, Trần Viễn còn suýt chút nữa là nghĩ mình tưởng lầm.

Bất quá, hiện tại Trần Viễn cũng không có cách nào để dò xét được đối phương đang ẩn nấp ở đâu. Anh chỉ có thể chậm rãi, đi dạo bốn phía xung quanh.



Mặc dù nói, ở trong đại sảnh cũng không có bất kỳ đồ vật gì tồn tại, nhưng phía trên bốn bức tường lại điêu khắc rất nhiều hình ảnh. Phần lớn những hình ảnh này đều miêu tả cảnh vật thiên nhiên, có rừng cây, thác nước, cũng có chim chóc, hoa cỏ.

Thế nhưng, ánh mắt của Trần Viễn rất nhanh liền bị một bức họa tượng làm cho chú ý. Lúc này, phía trên vách tường điêu khắc lấy một người thiếu nữ khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Người này ăn vận một bộ cung trang, trên hông treo lấy một khối ngọc bội, một tay cầm sách, một tay vẫy lấy mặt nước ở trong hồ sen.

Tất nhiên, những thứ này cũng không phải là thứ Trần Viễn chú ý nhất, mà ánh mắt của anh lúc này không ngừng tập trung nhìn về phía ngọc bội được đeo ở bên hông của thiếu nữa.

Không biết làm sao, khối ngọc bội này lại có phần tương tự với một trong hai khối ngọc bội Trần Viễn đã tự mình hấp thu ở trong cơ thể. Trần Viễn cũng không rõ, đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là một sự sắp đặt nào đó.

Thế nhưng, trong tâm trí của Trần Viễn lúc này rõ ràng nghiên về xu hướng thứ hai hơn.

Tức thì, Trần Viễn không khỏi cảnh giác lên. Đồng thời, ánh mắt của anh cũng bắt đầu dời lên quan sát khuôn mặt của thiếu nữ trong tranh. Không nhìn thì không biết, lúc này quan sát kỹ Trần Viễn mới đột nhiên giật mình phát hiện ra, người này vậy mà rất giống với mẹ anh khi còn trẻ.

“Điều này làm sao có thể?!”

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn thật sự có chút khó tin. Nhưng mà, lúc này mặt đất dưới chân của anh đột nhiên phát ra một trận âm thanh lạch cạch. Còn không đợi cho Trần Viễn phát hiện là có chuyện gì xảy ra, toàn bộ thân hình của anh giống như là bị hút xuống dưới đất. Ngay sau đó, cả người của anh trực tiếp biến mất không thấy. Mà trong đại sảnh lại trở thành một mảnh tĩnh mịch, không có tiếng động. Giống như, tất cả những chuyện vừa mới xảy ra đều chưa hề tồn tại.

Bịch!

Trần Viễn chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình lúc này như sắp phải nứt vỡ ra. Anh không khỏi nhăn mặt, vội vàng bò người đứng dậy.

Lúc này, Trần Viễn mới để ý đến, không biết từ lúc nào bản thân anh đã rơi xuống một chỗ mật thất. Hơn nữa, ánh sáng ở trong mật thất vô cùng yếu ớt, cho dù bản thân của Trần Viễn có được thị lực rất tốt, nhưng anh phải căng mắt ra nhìn một hồi mới quan sát được hình ảnh bốn phía xung quanh.

Căn mật thất này so với đại sảnh phía trên phải nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bốn phía vách tường cũng không có khảm nạm bất kỳ đồ vật gì. Ngược lại, ngay ở vị trí trung tâm nhất của mật thất, không biết từ lúc nào lại đất lấy một cái bệ đá, phía trên bệ đá còn treo lấy một tấm lệnh bài được làm bằng kim loại.

Nhìn thấy bệ đá cùng với lệnh bài, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên nghiêm nghị. Anh cũng không biết, chỗ này có cài đặt cơ quan gì không. Nhưng nhìn thấy tình huống trước mắt, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào để đi ra ngoài.



Nhất thời, trong lòng hơi do dự một thoáng, sau đó Trần Viễn vô cùng cẩn thận đi về hướng bệ đá. Anh đưa mắt đảo qua bốn phía xung quanh, sau khi xác định nơi này cũng thật sự không có tồn tại cơ quan. Lúc này, Trần Viễn mới nhẹ nhàng đem tấm lệnh bài ở trên bệ đá lấy xuống.

Vừa mới đưa tay chạm vào, một cỗ cảm giác lạnh buốt truyền đến, để cho Trần Viễn thiếu chút nữa là nhịn không được đánh run một cái. May mắn, cảm giác lạnh buốt rất nhanh liền tiêu tan đi. Sau đó, ánh mắt của Trần Viễn mới chú ý đến, phía trên lệnh bài lúc này khắc mấy chữ nhỏ.

Tiên Cung Lệnh!

Nhìn thấy hàng chữ nhỏ này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi nghi hoặc một chút. Từ trong ký ức mà Hỏa Phượng lần trước truyền đến, Trần Viễn cũng không nhớ đến có bất kỳ tổ chức hay thế lực nào có tên tương tự như vậy. Hơn nữa, nhìn cách bố trí của cung điện, Trần Viễn tin tưởng nó rất có thể liên quan đến thời đại tu tiên. Chỉ là, lúc này anh cũng không có bất kỳ lời giải đáp gì. Thế nên, hơi suy nghĩ một chút, Trần Viễn quyết định tạm thời đem tấm lệnh bài này cất kỹ ở trong ba lô.

Sau đó, anh lại lần nữa đưa mắt nhìn qua bốn phía xung quanh. Nhìn đến một hồi, Trần Viễn không khỏi thở dài một hơi. Căn mật thật này, giống hệt như phía bên ngoài đại sảnh, nó cũng không có thiết kế bất kỳ một lối ra nào.

Thế nhưng, trong lúc đang có phần thất vọng, ánh mắt của Trần Viễn mới chú ý đến, phía trên vị trí bệ đá, nơi mà anh vừa mới đem lệnh bài lấy ra, lúc này có một cái lỗ hổng. Không biết vì sao, Trần Viễn cảm giác lỗ hổng này cũng với tấm lệnh bài vừa rồi có phần tương tự.

Hơi suy nghĩ một chút, Trần Viễn lại lần nữa đem tấm lệnh bài lấy ra, hơi loay hoay một chút. Sau đó, Trần Viễn cầm lấy lệnh bài, nhấm ngay khe hở ở trên bệ đá nhét xuống.

Lúc này, phía sau lưng của Trần Viễn đột nhiên phát ra một trận âm thanh lạch cạch. Ngay sau đó, Trần Viễn không khỏi vội vàng xoay người nhìn lại. Vừa nhìn, vẻ mặt của Trần Viễn liền lộ ra mừng rỡ không thôi.

Quả nhiên, đúng như suy nghĩ của anh, tấm lệnh bài này vậy mà chính là chìa khóa để mở ra cơ quan.

Chỉ là, Trần Viễn cũng không dám tự mình đi qua. Anh hơi do dư một thoáng, lần nữa đem tấm lệnh bài ở trên bệ đá rút ra.

Lệnh bài bị rút ra ngoài, nhưng cánh cửa đá ở phía sau lưng của anh cũng không có đóng lại. Lần nữa tỉ mỉ quan sát một lúc, sau khi xác định không có bất kỳ nguy hiểm gì. Lúc này, Trần Viễn mới cẩn thận đi qua cửa mật thật.

Ngay khi thân hình của Trần Viễn vừa mới di chuyển qua, tấm cửa đá vậy mà tự động đóng lại. Đợi cho Trần Viễn xoay người nhìn lại, thì phía sau lưng của anh đã không còn có đường đi.



Nhất thời, trong lòng Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần suy tư. Sau đó, anh cũng không có suy nghĩ nhiều nữa, quyết định hướng về con đường phía trước đi đến.

Không biết đi qua bao lâu, lúc này Trần Viễn thấy mình vậy mà xuất hiện ở một vườn hoa, phía trong vườn hoa còn có một tòa thạch đình, cùng với một cái áo sen vô cùng đẹp mắt.

Chỉ là, Trần Viễn luôn có một loại cảm giác vô cùng kỳ dị. Vừa rồi, sau khi rơi xuống mất thật, loại cảm giác này anh cũng không có cách nào cảm ứng được. Nhưng sau khi bước vào bên trong vườn hoa, Trần Viễn rõ ràng có thể phát giác ra được, dường như đang có người cố ý quan sát đến mình.

Trong đầu không khỏi hiện lên mấy thứ suy nghĩ quái dị, thân thể của Trần Viễn không khỏi đánh lên rùng mình một cái. Nhưng ngay sau đó, Trần Viễn cũng bình tĩnh trở lại. Dù sao, nếu như đã đến nơi này, Trần Viễn cũng không có ý định cứ như vậy rời đi. Anh cũng muốn tự mình nhìn xem, đây là nơi nào. Còn tấm lệnh bài ở trong tay anh là đồ vật gì.

Chính vì thế, bước chân của Trần Viễn cấp tốc theo hướng hành lang, một đường đi thẳng về phía bên trong vườn hoa. Vừa mới đi đến, Trần Viễn cũng không phát giác ra có điều gì bất thường. Nhưng càng đi, Trần Viễn càng thêm cảm giác không quá thích hợp.

Đợi cho bước chân của Trần Viễn lần nữa dừng lại, lúc này không biết vì sao anh lại xuất hiện ở trước một tấm cửa phòng bằng gỗ, phía trên cửa phòng treo lấy một cái lẳng hoa, tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn không cách nào tự chủ được, bước chân một lúc một gần, đi về phía trước cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra.

Lúc này, đập vào bên trong ánh mắt của Trần Viễn chính là một cỗ hương sắc nồng đầm. Phía ngay chính giữa căn phòng, đặt lấy một chiếc giường rộng, nằm ở trên giường lúc này là một người thiếu nữ, hai tay đặt ở trước ngực, một mặt an tường chìm vào bên trong giấc ngủ.

“Mẹ?!”
Advertisement
';
Advertisement