Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

“Dừng tay!”

Mặc dù trong lòng đối với vị tiểu sư muội có chút thất vọng, nhưng Triệu Chí Kính nói như thế nào cũng là truyền nhân đời thứ mười tám của cung chủ Liên Hoa Cung, thấy sư muội của mình bị người khác ức hiếp như vậy, hắn rốt cuộc cũng nhịn không được, lớn tiêng hô lên một trận.

Nghe được tiếng hô này của đối phương, Đinh Tử Hương không những không có ý định dừng lại, ngược lại ánh mắt càng thêm hung ác, cười gằn lên.

“Hừ, các người muốn hô ngừng liền ngừng được hay sao? Hôm nay, bản tiểu thư sẽ cho các người biết, người nhà họ Đinh chúng tôi cũng không phải dễ trêu!”

Nói xong, Đinh Tử Hương lần nữa vung tay lên, vô cùng chuẩn xác giáng lên trên mặt của “tiểu sư muội” một cái dấu tay.

Chát!

Cái tát này âm thanh rất vang, ngay cả Trần Viễn đang đứng ở phía xa xa quan sát cũng nhất thời nhịn không được, giật giật khóe môi một trận.

Hiển nhiên, sắc mặt của Triệu Chí Kinh lúc này lập tức liền đỏ bừng lên. Từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa từng thấy qua có người không nể mặt mũi của mình như vậy. Hơn nữa, đối phương còn ở ngay trước mặt rất nhiều người đem “tiểu sư muội” đánh đến đầu váng mắt hoa.

Ngay sau đó, “tiểu sư muội” rốt cuộc cũng nhịn không được bắt đầu khóc òa lên.



“A hu hu, sư huynh, con tiện nhân này dám đánh ta!”

“Hừ!”

Tức thì trong lòng của Triệu Chí Kính không khỏi tức giận, liếc mắt nhìn lấy “tiểu sư muội” trừng lên một cái. Đồng thời, trong lòng của hắn không khỏi chửi ầm lên.

“Thường ngày đã nói các ngươi không chịu chuyên tâm tu luyện, còn chạy theo ta làm đủ thứ trò. Hiện tại thì hay rồi, còn để cho một đứa nhà quê đánh đến mất mặt như vậy. Chờ đợi lần này trở về, ta phải để cho sư phụ đem đám sư đệ sư muội các người giáo huấn một trận mới được.”

Trong lòng mặc dù đang nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt của Triệu Chí Kính không khỏi nhìn thẳng về phía Đinh Tử Hương. Đồng thời, một cỗ khí thế chỉ có ở trên người của cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng bắt đầu tản mát ra ngoài, để cho sắc mặt của Đinh Tử Hương không khỏi hoảng sợ, chuyển sang trắng bệch.

Kỳ thật, Đinh Tử Hương cũng không nghĩ đến gã thanh niên trước mặt nhìn như một con mọt sách hai tay trói gà không chặt vậy mà chính là một vị cao thủ cấp bậc đại tông sư, so với ông ngoại của cô thậm chí còn muốn mạnh hơn chứ không hề thua kém một chút nào. Điều này để cho trong lòng của Đinh Tử Hương có loại như chọc phải tổ ong vò vẻ, thần sắc có chút hốt hoảng, vội vàng liếc mắt tìm kiếm thân ảnh của Trần Viên để nhờ trợ giúp.

Nhưng không nhìn thì không biết, lúc này đảo mắt nhìn quanh Đinh Tử Hương lúc này mới phát hiện ra Trần Viễn đã biến mất không thấy. Tức thì, sắc mặt của cô càng thêm trở nên tái nhợt. Đồng thời, trong lòng của Đinh Tử Hương lúc này cũng không ngừng hướng về phía Trần Viễn chửi ầm lên.

“Ầy, nơi này xảy ra chuyện gì? Làm sao mọi người còn đứng đây, không để cho bọn họ đi vào thang máy, tham gia buổi đấu giá?”

Bất quá, lúc này từ phía sau lưng của mọi người đột nhiên truyền đến một trận âm thanh vô cùng thanh thúy, dễ nghe. Nhất thời, tất cả mọi người đều không khỏi xoay người, quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Ngay sau đó, một thân ảnh yêu kiều hiện ra. Đây là một người phụ nữ trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi gì đấy. Trên người đối phương mặc dù chỉ mặc một bộ quần đen áo trắng nhìn rất đơn sơ, nhưng nhìn cử chỉ cũng như phong thái của người phụ nữ trước mặt, mọi người rất nhanh liền có thể xác định được, đây là một vị thiếu phụ xuất thân từ danh gia vọng tộc. Hơn nữa, trên người của đối phương có loại quý khí vô cùng tự nhiên, để cho người ở đối diện có loại cảm giác tư ti, mặc cảm không dám nhìn thẳng.

Mà lúc này, Triệu Chí Kính vốn đang một bụng tức giận, nhưng sau khi thấy được thiếu phụ ở trước mặt, hai mắt của hắn bỗng dưng tỏa sáng, trong lòng hiện lên một loại xuất động đặc thù nào đó. Chỉ là, Triệu Chí Kính rất biết kiềm nén cảm xúc của mình, hắn rất nhanh liền đem xuất động ở trong lòng dập tắt.

“Tiểu… tiểu thư, ngài làm sao lại đến đây?”

Khác với vẻ mặt của mọi người ở đây, lúc này thần sắc của Cao Hùng không khỏi lộ ra mấy phần giật mình, xen lẫn với một chút lo âu, sợ hãi, hướng về phía người thiếu phụ ở trước mặt thấp thỏm nói ra.

Thấy được biểu hiện lúc này của Cao Hùng, lông mày của thiếu phụ hơi có chút nhăn lại. Nhưng rất nhanh sau đó, lông mày của thiếu phụ liền dãn ra. Đồng thời, ánh mắt của cô khẽ quét qua bốn phía xung quanh, rồi thấp giọng nói ra.



“Nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì? Làm sao lại để mọi người tụ tập ở đây? Buổi đấu giá hội hôm nay cũng sắp bắt đầu rồi, đừng để cho những vị khách quý này chợ đợi ở bên ngoài quá lâu.”

Mặc dù giọng nói của thiếu phụ rất nhẹ nhàng, cũng vô cùng dễ nghe. Nhưng lọt vào trong tai của mỗi người đều có một loại ý vị vô cùng đặc thù. Nhất là Cao Hùng, lúc này ông ta không khỏi gấp gáp gật đầu, hô lên.

“Vâng, vâng, thưa tiểu thư! Tôi sẽ để cho mọi người đi lên lập tức!”

Nói xong, Cao Hùng liền tự mình đi tới, vội vàng kêu gọi mọi người theo thứ tự đứng vào xếp hàng. Lần này, mọi người dường như vô cùng phối hợp, ngay cả hai sư huynh muội Triệu Chí Kính cũng cực kỳ nghe lời, theo đội ngũ xếp thành một hàng dài, đi vào bên trong thang máy để đến phòng đấu giá. Mà Đinh Tử Hương lúc này cũng không nói thêm lời nào, cẩn thận từng li từng tí cách xa hai người Triệu Chí Kính một chút. Sau đó, ánh mắt của cô lại một lần nữa quét qua, tìm kiếm thân ảnh của Trần Viễn.

Cũng không biết từ lúc nào, Trần Viễn vậy mà chen lấn vào chung một chỗ, chỉ đứng cách cô có vài mét. Hơn nữa, trên mặt của anh còn đeo lấy khẩu trang, đầu đội mũ lưỡi trai, một bộ vô cùng thần bí, che che giấu giấu để cho Đinh Tử Hương có chút nhịn không được, đưa mắt trừng lớn một cái.

“Anh đang làm cái gì?”

“Tôi đang đi theo cô đó thôi?!”

“Vậy anh giấu giấu giếm giếm để làm gì?”

“Có sao? Tôi đây chẳng qua là muốn thay đổi phong cách một chút có được không?”

“Thay đổi phong cách, thay đổi phong cách bằng cái loại nào đây?”

Tất nhiên, Trần Viễn cùng với Đinh Tử Hương đang giao lưu bằng ánh mắt. Mặc dù hai người bọn họ cũng không phải thường xuyên gặp nhau, nhưng vẫn tương đối hiểu nhau. Thế nên, cả hai chỉ cần liếc mắt trao đổi một hồi, liền hiểu thấu được suy nghĩ của đối phương.

Bất quá, thang máy di chuyển rất nhanh, chỉ chưa đến một phút, thang máy đã dừng lại ở trên tầng cao nhất của khách sạn. Đồng thời, cửa thang máy vừa mới mở ra, hai hàng nữ tiếp viên đã đứng đợi sẵn, đối với từng vị khách hàng ở đây đều vô cùng nhiệt liệt chào mừng. Cho dù Trần Viễn chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản đến “mộc mạc”, nhưng những nữ tiếp viên ở đây đều không một chút biểu lộ khách thường, vẫn luôn dùng đến thái độ vô cùng niềm nở để tiếp đón từng người một.

Qua một lúc, theo sự hướng dẫn của nhân viên khách sạn, hai người Trần Viễn rất nhanh liền đi đến chỗ ngồi của mình. Chỉ là, không biết là vô tình hay cố ý, chỗ ngồi của Trần Viễn cùng với Đinh Tử Hương vậy mà chỉ cách chỗ ngồi của hai sư huynh muội Triệu Chí Kính không đến hai dãy. Nhất thời, thần sắc của cả bốn người đều không khỏi khó coi lên.



“Ầy, làm sao lại còn gặp lại bọn họ ở đây?”

Trong lòng của Đinh Tử Hương lúc này cảm thấy vô cùng buồn bực, không khỏi tự mình lẩm nhẩm một trận. Mà cách đó hai dãy ghế, vị “tiểu sư mượi” đang ngồi ở bên cạnh của sư huynh Triệu Chí Kinh càng thêm nổi giận, trừng mắt nhìn lấy Đinh Tử Hương, bờ môi nhấp nháy một hồi.

Mặc dù không nghe rõ đối phương đang nói những gì, nhưng không cần suy nghĩ cũng có thể biết được, đối phương tuyệt đối là đang mắng người. Chính vì thế, Đinh Tử Hương lúc này cũng bắt đầu khó chịu lên, hướng về phía vị “tiểu sư muội” kia cũng mắng lên một trận.

Cứ như vậy, hai người bọn họ một bên vừa mắng, vừa liếc mắt trừng nhau. Mà ngồi ở bên cạnh, thần sắc của cả Trần Viễn lẫn Triệu Chí Kính đều không cảm thấy tốt đẹp chút nào.

May mắn, lúc này người chủ trì buổi đấu giá rốt cuộc cũng xuất hiện. Đồng thời, ánh mắt của Đinh Tử Hương có chút kinh dị, nhìn về phía thiếu phụ đang đứng ở trên bục nói chuyện trước mặt.

“Không nghĩ đến, cô ta vậy mà làm người chủ trì của buổi đấu giá lần này.”

Ngay sau đó, bầu không khí ở trong hội trường cũng dần dần trở nên náo nhiệt lên. Dù sao, thiếu phụ trước mặt thật sự là quá xinh đẹp, không thể không để cho mọi người đều tập trung sự chú ý.

“Xin chào quý vị khách quý đã đến đây để tham gia buổi đấu giá của chúng tôi. Tôi là Chương Tử Di, là phó hội trưởng của hiệp hội liên minh Châu Á. Tôi đến đây lần này chính là để chủ trì buổi đấu giá hôm nay. Đồng thời, buổi đấu giá lần này ngoài đáu giá một số cổ vật quốc gia, hiệp hội của chúng tôi còn bán ra một phần tin tức. Tôi nghĩ, tất cả các vị đến đây đều đã ít nhiều nắm được một số thông tin nhất định rồi phải không? Vậy thì, tôi cũng không muốn để cho các vị tiếp tục chờ lâu nữa, tôi xin tuyên bố buổi đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu!”

Bang!
Advertisement
';
Advertisement