Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Ầm!

Ầm!

Mây đen đột nhiên kéo tới, bầu trời giăng đầy lôi điện. Lúc này, thần sắc của Tiểu Trần hơi có mấy phần khẩn trương, nhìn về phía Trần Viễn ấp úng nói ra.

“Lão đại, thời tiết thay đổi thất thường thế này, chúng ta vẫn còn tiếp tục theo dõi hay sao?”

Kể từ thời điểm Trần Viễn dùng phần lớn đan dược mà mình nhờ Đinh Tử Nguyệt điều chế, để cho thực lực của nhóm binh sĩ dưới trướng tăng lên, lúc này đã qua hơn nửa tháng.

Hiện tại, Trần Viễn dẫn theo một tiểu đội cùng với Tiểu Trần đi ra ngoài, dò xét một gã tội phạm, nằm trong bảng danh sách mà Trương Vĩnh Bình đã đưa cho. Người này mặc dù không phải là cao thủ, nhưng hắn đặc biệt có được năng lực ẩn thân cực mạnh. Chính vì thế, trải qua mấy ngày điều tra liên tục, lúc này nhóm người của Trần Viễn rốt cuộc cũng phát hiện ra được hành tung của đối phương.

Thế nhưng, thời tiết lúc này lại trở nên khó khăn, làm cho Trần Viễn không khỏi nhíu lại lông mày, nhìn về phía Tiểu Trần nói ra.

“Cậu có thể xác định, hắn ta thật sự đã đi vào nơi này?”

Đây là một khu nghĩ trang bỏ hoang, bình thường rất ít người sẽ qua lại. Hiện tại, trời lại đang mưa, Trần Viễn cũng thật sự nghi ngờ, đối phương có thể xuất hiện ở nơi này sao?

Mà nghe hỏi đến chỗ này, Tiểu Trần không khỏi vội vàng lên tiếng giải thích.

“Lão đại, xin anh hãy cứ yên tâm. Lần trước, là do chủ quan, nên em mới để cho hắn chạy thoát. Lần này, dù như thế nào thì hắn cũng khó có thể thoát thân được.”

Vừa nói, Tiểu Trần vừa lấy thiết bị theo dõi từ phía sau ba lô đem ra. Đồng thời, hay tay của cậu ta không ngừng thao tác. Chỉ qua một lúc, phía trên màn hình lúc này đã hiện ra một đoạn hình ảnh, là một khu nhà bị bỏ hoang cực kỳ vắng vẻ, khoảng cách khu vực nghĩa trang không đến một kilomet.



“Lão đại, anh mau nhìn xem, hắn ta đã đến vị trí này, khoảng cách với chúng ta không tới tám trăm mét. Chỉ cần hắn xuất hiện, chúng ta có thể thu lưới tóm gọn.”

Vừa nói, vẻ mặt của Tiểu Trần vừa có chút hưng phấn, tập trung nhìn về phía hình ảnh đang di chuyển ở trong màn hình.

Nhưng mới chỉ quan sát được một lúc, thần sắc của Tiểu Trần có chút giật mình. Đồng thời giọng nói của cậu ta cũng mang theo mấy phần run rẩy.

“Hắn… hắn làm sao lại có thể phát hiện ra được? Điều này không có khả năng?”

Mà đang đứng ở một bên, nghe được lời này của cậu ta, Trần Viễn không khỏi liếc mắt nhìn qua.

“Thế nào?”

“Đội… đội trưởng, tên kia bỏ chạy rồi?”

“Cái gì?”

Âm thanh của Trần Viễn có phần cất cao, để cho sắc mặt của Tiểu Trần bị dọa đến tái nhợt. Ngay sau đó, cậu ta không khỏi cấp tốc lên tiếng giải thích.

“Đội… đội trưởng, chuyện lần này là sơ sót của em. Em thật sự không có nghĩ đến, tên kia vậy mà phát hiện ra được em đang theo dõi hắn. Vừa rồi, thiết bị vệ tinh của em đã bị đánh phá. Thế nên, hình ảnh mà chúng ta quan sát được, chỉ là hình ảnh ghi lại vào khoảng hơn mười phút trước.”

“Chết tiệt!”

Đến lúc này, Trần Viễn cũng không có cách nào bình tĩnh được nữa. Phải biết, để theo dõi được tên tội phạm lần này, anh đã để cho đội ngũ của mình ẩn nấp ở đây thời gian rất lâu. Hiện tại, nghe Tiểu Trần nói đối phương vậy mà chạy mất, anh làm sao có thể chấp nhận được?

Tức giận mắng to một tiếng, thân hình của Trần Viễn lúc này cũng cấp tốc lao đi, hướng về phương hướng khu nhà đã bị bỏ hoang. Mặc dù khoảng cách từ đây đến đó còn hơn nửa cây số nữa, nhưng bằng vào tốc độ của Trần Viễn, chỉ không đến nửa phút, anh liền di chuyển đến nơi.

Sau khi chạy đến khu nhà bỏ hoang, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi quét qua bốn phía xung quanh. Ngay sau đó, trong miệng của anh lẩm nhẩm hô lên.

“Tiểu Hoàng, mau tìm giúp ta, nhìn xem có lưu lại dấu vết của đối phương hay không?”

Khoảng mười phút trước, trời vẫn còn chưa có đổ mưa, mặt đất nơi này lại tương đối khô ráo, nên rất khó phát hiện ra dấu chân của đối phương. Hiện tại, trời đang đổ mưa, đừng nói là dấu chân, một chút vết tích trước đó cũng hoàn toàn biến mất.

Trần Viễn thật sự không rõ, đối phương là dự đoán được trời sẽ đổ mưa, hay là hắn may mắn dựa vào trời mưa để chạy trốn. Nhưng dù như thế nào, đối phương là một người luyện võ. Bằng vào năng lực đặc thù của Phượng Hoàng, Trần Viễn rất nhanh liền tìm ra được dấu tích của đối phương lưu lại.



“Chủ nhân, là nơi này.”

Ở trong đầu của Trần Viễn, âm thanh của Phượng Hoàng bắt đầu vang lên. Kể từ lúc nuốt xuống khối ngọc thạch kia, sau đó tỉnh lại Phượng Hoàng giống như hoàn toàn lột xác, biến thành một con chim phượng vô cùng có linh tính.

Hơn nữa, bởi vì trước khi sinh ra, nó là mượn nhờ lực lượng ở trong cơ thể của Trần Viễn để ấp trứng. Thế nên, nó đã tự động nhận Trần Viễn làm chủ. Đồng thời, nó còn trợ giúp cho anh tăng lên tốc độ tu luyện. Đây cũng là nguyên nhân vì sao, Trần Viễn chỉ dùng thời gian rất ngắn liền đột phá đến cảnh giới đại tông sư, hơn nữa còn nắm giữ được lĩnh vực.

“Đi, đuổi theo hắn!”

Lúc này, Trần Viễn cũng không chần chờ gì nữa, trực tiếp theo phương hướng mà Phượng Hoàng đã chỉ, cấp tốc chạy đuổi theo.

Ngoài trời mưa rơi như xối xả, thân hình của Trần Viễn ở trong bóng đêm giống như một vệt lưu tinh, không ngừng thay đổi phương hướng, di chuyển một cách cực kỳ linh hoạt.

Hơn nữa, bởi vì đã bước vào cảnh giới đại tông sư, Trần Viễn hoàn toàn có thể mượn nhờ cương khí hộ thể, đem nước mưa và bùn đất tránh ở bên ngoài.

“Chủ nhân, là phía trước, nơi đó có thể cảm nhận được khí tức của đối phương. Nhưng mà, dường như có chút không thích hợp. Bọn họ thật sự rất đông, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh mẽ.”

Vốn dĩ, Trần Viễn còn đang muốn chạy đuổi theo, vừa nghe được lời này của Phượng Hoàng, bước chân của anh không khỏi dừng lại.

“Tiểu Hoàng, thế nào? Mày đã phát hiện ra thứ gì?”

“Chủ nhân, là một nhóm người tu luyện, tất cả đều có thực lực rất mạnh, so với chủ nhân còn muốn mạnh hơn một chút.”

Hơi hơi kiểm tra một chút, lúc này âm thanh của Phượng Hoàng ở trong đầu anh cấp tốc hô lên.

Đến lúc này, Trần Viễn cho dù có đần cũng đã nhìn ra được, đối tượng mà mình truy đuổi lần này, hoàn toàn không phải là trùng hợp xuất hiện ở đây. Hơn phân nửa là bọn họ đang sắp đặt một cái bẫy, chờ đợi để cho anh bước vào.

Hơn nữa, Trần Viễn bắt đầu có chút nghi ngờ, có phải toàn bộ bảng danh sách mà Trương Vĩnh Bình cố ý đưa ra đánh cược với anh, tất cả đều có vấn đề hay không?

Bất quá, những chuyện này tạm thời Trần Viễn cũng không có thời gian để nghĩ đến. Hiện tại, trước mặt của anh có hai lựa chọn. Một là, trực tiếp xoay người bỏ đi, xem như là không có chuyện gì xảy ra. Hai là, tiếp tục đi về phía trước, xác định những kẻ ẩn nấp ở phía sau lưng là ai.

Nếu như là cách đây hơn nửa tháng, Trần Viễn nhất định sẽ lựa chọn xoay người bỏ đi. Nhưng hiện tại thì khác, Trần Viễn không chỉ đột phá đến cảnh giới đại tông sư, thực lực tăng lên một mảng lớn. Mà anh còn mượn nhờ thần thông của Phượng Hoàng, lĩnh ngộ ra được lĩnh vực.



Thế nên, cho dù đối phương người đông thế mạnh, Trần Viễn hiện tại cũng không sợ. Cùng lắm thì, đánh không lại anh còn có thể tìm lấy cơ hội chạy trốn.

Bất quá, Trần Viễn cũng không phải là hạng người lỗ mãng. Lúc này, đã xác định được mục tiêu của mình, Trần Viễn cũng vội vàng lên tiếng hỏi thăm Phượng Hoàng.

“Tiểu Hoàng, mày có thể xác định được đối phương hiện tại có bao nhiêu người. Mỗi người đang ở phương vị nào hay không?”

“Chủ nhân, chuyện này không thành vẫn đề, xin chủ nhân hãy chờ Tiểu Hoàng một chút!”

Âm thanh của Phượng Hoàng từ trong đầu của Trần Viễn rất nhanh liền đáp lại. Ngay sau đó, cũng không biết nó dùng phương pháp gì, hư ảnh của nó vậy mà hóa thành vô số chùm sáng, biến mất ở trong đêm tối.

Qua một lúc lâu, hư ảnh của Phượng Hoàng lần nữa hiện ra, đồng thời vội vàng chui lại ở trong người của Trần Viễn.

“Chủ nhân, phía tây gồm có ba người, mỗi người đều có thực lực tương đương với đại tông sư cửu phẩm giống như ngài. Phía bắc có một người, là kẻ đã chạy trốn, thực lực chỉ mới đạt đến tông sư sơ kỳ. Phía đông cũng có ba người, ba người này so với ba người ở phía tây thực lực cũng không thua kém là bao nhiêu. Nhưng mà, Gần nơi phía bắc, còn có một người đang ẩn nấp. Thực lực của người này đã đạt đến thất phẩm, gần bước vào lục phẩm.”

Nghe Phượng Hoàng chi tiết báo cáo, lông mày của Trần Viễn càng nhăn càng chặt. Anh thật sự không có nghĩ ra, rốt cuộc là kẻ nào, lại có tài lực mạnh đến như vậy, cùng lúc kêu ra bảy vị cao thủ cấp bậc đại tông sư.

Phải biết, cho dù là Minh Nguyệt Giáo lần trước cũng chỉ sử dụng có vài vị cao thủ cấp bậc đại tông sư, phần lớn đều là võ giả cấp bậc tông sư trở giúp.

Lúc này thì vừa hắn, đối phương không những dùng một tên tội phạm truy nã cấp quốc tế lấy ra làm mồi dụ, một lúc còn sử dụng đến bảy vị cao thủ cấp bậc đại tông sư. Hơn nữa, trong đó còn có một người ẩn ẩn đã đạt đến đại tông sư lục phẩm, đây tuyệt đối là đại cao thủ mà Trần Viễn từng gặp qua được. Tất nhiên, loại trừ mấy vị đại lão giống như Đàm lão gia chủ, hoặc là phó giáo chủ của Minh Nguyệt Giáo.

“Được rồi, lần này tao muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai lại có bản lĩnh lớn đến như vậy. Vì muốn hạ sát tao, lại dùng tới tận bảy vị cao thủ cấp bậc đại tông sư?!”

Lúc nói ra những lời này, hai bên tròng mắt của Trần Viễn dần dần hiện ra hàn ý. Đồng thời, thân hình của anh cũng cấp tốc di chuyển, thẳng hướng về phía bắc khu.
Advertisement
';
Advertisement