Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Nhìn thấy được Tiên Ma Lệnh ở trên tay của Trần Viễn, thánh nữ không còn một lời để nói. Bất quá, trong mắt của nàng lúc này vậy mà không khỏi lộ ra mấy phần chờ mong.

Tuy rằng, Cổ Chiến Trường vô cùng nguy hiểm, cho dù có được Tiên Ma Lệnh ở trên tay cũng không nhất định không phải gặp được chuyện nguy hiểm. Thế nhưng, nàng biết rất rõ, bên trong Cổ Chiến Trường thật sự có rất nhiều đồ tốt. Cho dù là Tiên Cung trước đây, cũng nhờ vào một khối Tiên Ma Lệnh trong tay, sau đó tiến vào Cổ Chiến Trường mới có thể quật khởi.

“Tiểu tử, xem ra vận khí của ngươi thật sự không tệ. Thế mà ngay cả đồ vật này ngươi cũng có thể lấy tới tay được. Bất quá, thời gian trôi qua đã nhiều năm, ta cũng không có nắm chắc bản thân có thể tìm ra được Cố Chiến Trường hay không. Nhưng mà, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi!”

Nghe được lời bảo đảm này của thánh nữ, trong lòng Trần Viễn không khỏi âm thầm thở ra một hơi.

Kỳ thật, trước khi đến Thiên Cơ Đảo, Trần Viễn đã tự mình đến khách sạn Hoàng Long, đi tìm Chương Tử Di để lấy đi đồ vật mà mình cần.

Hiện tại, nhìn thấy thánh nữ có thể tìm được Cổ Chiến Trường, anh liền an tâm không ít. Dù sao, chính nhà họ Chương cũng không thật sự biết rõ Cổ Chiến Trường ở đâu. Anh chỉ nghe bọn họ suy đoán một chút vị trí đại khái. Hiện tại, ma tộc đột nhiên xuất hiện, để cho Trần Viễn cảm thấy tình thế cực kỳ cấp bách. Chính vì thế, anh nghĩ muốn đi vào bên trong Cổ Chiến Trường một lần, hy vọng có thể đem cảnh giới hiện tại đột phá. Thậm chí, thu thập tài nguyên bồi dưỡng thêm nhiều cao thủ hơn. Có như thế, anh mới đảm bảo được người ở bên cạnh mình an toàn.

“Được rồi, chuyện này cũng không thể nào chậm trễ được. Theo ta thấy, chúng ta vẫn nên lên đường tìm kiếm Cổ Chiến Trường càng nhanh càng tốt. Nếu không, đợi đám ma tộc kia đánh tới, chỉ bằng vào chút thực lực này của ngươi, cũng không có cảnh nào đảm bảo an toàn cho chính mình.”

Lúc này, trong lòng thánh nữ có chút gấp, cũng không nhịn được bắt đầu lên tiếng thúc giục Trần Viễn. Nghe thế, Trần Viễn không khỏi khẽ nhíu chặt lại lông mày. Nhưng hơi suy nghĩ một chút, anh cảm thấy lời này của nàng cũng rất hợp tình hợp lý, thế nên anh mới nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại.

“Tốt, vậy tiền bối ngài chờ một chút. Tôi sẽ đi thu xếp, sau đó chúng ta lên đường đến Cổ Chiến Trường!”

“Ừm!”



Lần này, Trần Viễn cũng không có lưu lại ở bên trong Tiên Cung, mà quyết định thối lui ra bên ngoài.

Sau đó khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, Trần Viễn cho gọi đám người Trần Khâm, Phi Hổ, Tiểu Trần đến dặn dò một hồi. Cuối cùng, anh mới âm thầm rời khỏi khu trung tâm huấn luyện dưới mặt đất, đón một chiếc xe taxi chạy về phía khách sạn Hoàng Long.

“Cộc cộc!”

“Ai đó? Cửa đang không khóa, có thể vào đi!”

Kẽo kẹt…

“Ồ, Trần Viễn, làm sao anh lại đến đây? Chẳng phải lần trước số đồ tôi đã giao hết cho anh rồi sao? Thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn đem tiên tinh đến đây để giao dịch với tôi?”

Nhìn thấy người đẩy cửa bước vào chính là Trần Viễn, hơi kinh ngạc một chút, sau đó hai mắt của Chương Tử Di không khỏi sáng bừng lên.

Bất quá, Trần Viễn cũng không có đến để làm giao dịch với đối phương. Anh tự tìm cho mình một vị trí để ngồi xuống, rồi thấp giọng nói ra yêu cầu của mình.

“Tôi muốn một con tàu, đi đến vùng biển mà người của các cô đã từng cho rằng là nơi Cổ Chiến Trường tồn tại. Nếu có thể được, tôi muốn trong vòng tối nay chúng ta sẽ cùng nhau xuất phát, cô thấy thế nào?”

Vốn còn đang tưởng rằng Trần Viễn là đến để làm giao dịch, lúc này nghe anh đưa ra đề nghị như vậy, lông mày của Chương Tử Di không khỏi khẽ nhíu một cái. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của cô tức thì liền dãn ra, trên khuôn mặt còn lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Tất nhiên là không thành vấn đề. Bất quá, nơi này cũng không quá an toàn. Hơn nữa, trên tay của chúng tôi cũng không có lưu lại Tiên Ma Lệnh. Chính vì thế, chúng tôi cũng muốn cùng anh đi thăm dò Cổ Chiến Trường. Tùy vào thực lực của mỗi người, ai giành được đồ tốt, chính là của người đó. Anh cảm thấy thế nào?”

Đối với đề nghị của Trần Viễn, Chương Tử Di cũng không có phản đối, ngược lại cô còn đưa ra yêu cầu của chính mình.

Hơi suy nghĩ một chút, Trần Viễn liền sảng khoái đồng ý. Sau đó, cả hai người đều rất hài lòng với đối phương, đưa tay ra bắt vô cùng nhiệt tình.

“Chúc hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”

“Ha ha ha!”



Tối hôm đó, Trần Viễn theo sự sắp xếp của Chương Tử Đi, đi lên con tàu viễn dương số hiệu 001, hướng thẳng về phía cực bắc của địa cầu một đường thẳng tiến.

Chỉ có điều, trên tàu ngoài một số hàng hóa cần thiết, còn có không ít võ giả được Chương Tử Di sắp xếp theo cùng. Trong đó, có một số cao thủ cấp bậc đại tông sư, thực lực so với Trần Viễn cũng không hề thấp. Tất nhiên, ngay cả Chương Tử Di cũng ở trên tàu, điều này để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.

“Thế nào? Anh không nghĩ đến tôi cũng đi theo mọi người trên biển phải không?”

Lúc này, Chương Tử Di mặc một bộ trang phục tương đối thoải mái, hơi hơi dựa sát vào trên lan can, để cho từng cơn gió biển thổi nhẹ, đem mái tóc của cô thổi bồng bềnh ở trước mặt của Trần Viễn. Hơn nữa, mùi hương tóc thơm lan tỏa, để cho Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng thoải mái, dễ chịu. Cũng không biết rõ, đây là mùi của nước hoa, vẫn là mùi từ cơ thể của đối phương tỏa ra. Nhưng mà, tâm tình của Trần Viễn lúc này hơi có một chút hốt hoảng. Sau đó, anh mới chậm rãi lắc đầu, đáp lại.

“Cũng không phải như vậy. Chủ yếu là, chuyến đi lần này tương đối nguy hiểm, tôi không nghĩ đến người nhà của cô lại dám để cô đi theo mà thôi!”

Nghe thế, Chương Tử Di không khỏi khẽ cười một tiếng. Sau đó, cô hơi đưa mắt nhìn về phía anh, chớp chớp vài cái.

“Là anh đang lo lắng cho tôi?”

Đột nhiên nhìn thấy Chương Tử Di nhìn mình như vậy, Trần Viễn không khỏi cảm thấy vô cùng quái dị. Cuối cùng, anh vẫn chuyển di đề tài, nói sang việc khác.

“Từ nơi này đến khoảng cách của vùng biển phía bắc không biết là còn bao xa nữa? Thuyền của các cô có thể duy trì tốc độ này được bao lâu?”

Nghe Trần Viễn hỏi đến việc này, thái độ của Chương Tử Di lập túc liền trở nên nghiêm túc, nói ra.

“Lần trước, chúng tôi mất gần nửa năm mới có thể đi đến được vùng biển phía bắc. Bất quá, lần này chúng tôi đã có thể xác định vị trí chính xác của hòn đảo. Thế nên, theo suy tính của chúng tôi, thì chúng ta chỉ mất khoảng từ năm đến mười ngày liền sẽ đến được nơi cần đến.”

“Năm đến mười ngày sao?”

Nghe được câu trả lời này của Chương Tử Di, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại một cái. Mà thấy được biểu lộ này trên khuôn mặt của anh, Chương Tử Di không khỏi lộ ra hiếu kỳ.

“Thế nào, anh đang rất gấp sao?”

“Ừm, cũng không hẳn là như vậy. Nhưng mấy ngày gần đây xuất hiện một số vấn đề, tôi muốn đi sớm, trở về sớm, làm một chút chuyện.”



Nghe Trần Viễn nói như thế, Chương Tử Di chỉ hơi thoáng suy nghĩ một chút, liền gật đầu đáp lại.

“Như vậy đi, để tôi đến nói với người ở phía dưới, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi đến phía bắc. Anh cảm thấy thế nào?”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Tất nhiên là không rồi. Chủ yếu là hơi tốn nguyên liệu một chút. Bất quá, đối với việc thăm dò Cổ Chiến Trường, thì đây cũng chẳng có chút lãng phí gì.”

Nói xong, Chương Tử Di liền mỉm cười rời đi. Mà nhìn theo bóng lưng của đối phương, trong lòng Trần Viễn không khỏi âm thầm suy nghĩ.

“Chậc chậc, nhìn bộ dáng của người phụ nữ này, quả thật là một tuyệt sắc giai nhân. Hơn nữa, nguyên âm vẫn còn vô cùng dày đậm. Tiểu tử, theo ta thấy nàng hơn phân nửa là đang để mắt đến ngươi. Nếu ngươi không chê, có thể đã ta trợ giúp một tay, thế nào?”

Lúc này, cũng không biết từ khi nào, tàn hồn thánh nữ vậy mà hiện ra ở trước mặt của Trần Viễn, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Chương Tử Di, không ngừng lên tiếng cảm thán.

Thấy được đối phương xuất hiện ở trước mặt, Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng đưa mắt nhìn lấy bốn phía xung quanh.

“Ngươi yên tâm đi, ngoại trừ bản thân của ngươi, những người còn lại cũng không có cách nào phát hiện ra được sự tồn tại của ta. Bất quá, đám người trên tàu này thực lực thật sự quá kém. Chỉ dựa vào bọn họ, cũng nghĩ muốn xông pha vào trong Cổ Chiến Trường. Ta cũng không biết là bọn họ quá mức ngu ngốc, hay là thế giới này đã biến đến yếu kém như vậy? Ài…”

Vừa nói, tàn hồn thánh nữ vừa tự thở dài lấy một hời. Mà Trần Viễn nghe đối phương nói như vậy, cũng chỉ im lặng đứng ở một bên, cũng không tự mình đưa ra ý kiến.
Advertisement
';
Advertisement