Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

“Đồ đần, đừng có đánh nhau với đám người này, trực tiếp giết hướng thầy mo của bọn chúng. Đây là bộ tộc vu sư, bọn họ có năng lực rất cổ quái. Nếu như không có đem thầy mo của bọn chúng giết chết, thì ngươi chỉ có thể bị đám người này mài chết!”

Lúc này, thanh âm có phần tức giận của thánh nữ ở trong Tiên Cung vang lên. Nhất thời, Trần Viễn có chút trợn tròn tròng mắt.

“Thầy mo? Vu sư? Tiền bối, vì sao vừa rồi ngài không lên tiếng nhắc nhở ta?”

“Hừ, ngươi bị trúng phải huyễn thuật, lúc này ta cũng không có nghe thấy ngươi kêu gọi, làm sao biết được ngươi đang gặp phải nguy hiểm?!”

Nghe Trần Viễn lên tiếng chất vấn, thánh nữ có chút tức giận nói ra. Bất quá, Trần Viễn cũng không có biết, lúc này trong lòng của nàng kỳ thật có chút chột dạ. Vừa rồi, nàng cũng không có nhìn ra bọn họ là người của vu tộc. Chỉ cho đến khi nhìn thấy gã thầy mo dùng lấy thuật phép, đem một tên chiến sĩ của vu tộc phục sinh, lúc này nàng mới vội vàng lên tiếng để nhắc nhở cho Trần Viễn.

Đối với những việc này Trần Viễn cũng không biết. Với lại, hiện tại anh cũng không có thời gian để đôi co với thánh nữ. Thế nên, hơi khẽ liếc mắt quan sát tình huống xung quanh một chút. Lúc này, ánh mắt của anh lần nữa dừng lại ở trên người của gã thầy mo.

“Này, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không? Tôi chỉ là vô tình đi đến hòn đảo này. Nếu như các vị đồng ý, thì hãy dừng tay không cần đánh nhau nữa, tôi sẽ tự mình rời đi. Tất nhiên, người phụ nữ kia cần phải rời đi với tôi, cô ấy là bạn tôi!”

Nhìn thấy đám chiến sĩ của vu tộc lại một lần nữa dự định lao tới, Trần Viễn không khỏi cấp tốc lên tiếng đề nghị. Thế nhưng, động tác của những người này cũng không có dừng lại. Ngược lại, bên trong ánh mắt của bọn họ càng thêm trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng.

Thấy được một màn này, mí mắt của Trần Viễn không khỏi nhảy dựng một cái. Đồng thời, một thanh xương lớn từ phía sau lưng của anh đột nhiên đập tới.

Ầm!

Mặt đất bị nện thành một cái hố cực sâu. Thế nhưng, lúc này thân ảnh của Trần Viễn đã biến mất không thấy gì nữa. Đợi cho đám vu tộc này đưa mắt nhìn sang, thân hình của Trần Viễn vậy mà đã xuất hiện ở trước mặt gã thầy mo không đến vài mét.

“Nhân loại, ngươi đang muốn chết?!”

Nhìn thấy Trần Viễn vậy mà có thể tránh thoát được công kích của chiến sĩ vu tộc, hơn nữa còn không gây ra bất kỳ tiếng động nào áp sát về phía mình, âm thanh của gã thầy mo mang theo mấy phần tức giận, gầm thét kêu lên.

Nghe được tiếng kêu gọi này của đối phương, Trần Viễn không khỏi cười khẽ một tiếng.

“Ha, tôi còn tưởng rằng ông chỉ biết nói một câu thôi chứ? Hóa ra, ông vẫn còn rất biết nói chuyện nha!”

Mặc dù miệng thì đang nói, nhưng động tác của Trần Viễn thì lại cấp tốc vô cùng. Lúc này, trên tay của anh đã cầm lấy một thanh dao ngắn, trực tiếp hướng về phía trước ngực của gã thầy mo đâm tới.

Phập!

Một trận âm thanh sắc nhọn xuyên thủng da thịt vang lên. Nhưng mà, vẻ mặt của Trần Viễn lúc này không những không có vui mừng. Ngược lại, thần sắc của anh biến đến cực kỳ khó coi.

“Nhân loại, ta là vu sư, thân thể của ta chính là bất tử bất diệt, ngươi không thể nào giết được ta!”

Một trận âm thanh cực kỳ lạnh lùng, từ trong miệng của gã thầy mo bất chợt vang lên. Sau đó, Trần Viễn vậy mà thấy được đối phương cầm lấy cổ tay của anh, nhẹ nhàng đem đầu lưỡi dao từ trong lồng ngực kéo ra.

Mới đầu, Trần Viễn rõ ràng có thể thấy được máu tươi từ bên trong người của đối phương chảy ra. Nhưng ngay sau đó, vết thương nhanh chóng khép lại, ngay cả một chút vết tích cũng không thấy.

Chứng kiến được một màn này, Trần Viễn không khỏi trợn trừng to hai mắt, vẻ mặt cảm thấy cực kỳ khó tin.

“Chết!”

Ngay sau đó, quyền trượng trên tay thầy mo đột nhiên phóng ra, hướng thẳng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn đánh tới.

Mặc dù động tác của đối phương không tính qua nhanh, nhưng Trần Viễn có loại cảm giác cơ thể mình giống như bị thứ đố vật gì đó giữ chặt lại, anh không có cách nào chuyển động thân thể.

“Không tốt!”

Trong lòng âm thầm hô lên một tiếng không ổn. Ngay sau đó, Trần Viễn bằng vào một cỗ lực lượng thần bí ở trong cơ thể mãnh liệt tuôn ra, đem năng lượng trói buộc ở trên cơ thể tránh thoát được.

Bất quá, quyền trường đã cách đỉnh đầu của Trần Viễn không đến vài centimet, lúc này cho dù muốn tránh anh cũng không thể nào tránh được.

Ầm!

Một tiếng vỗ mạnh vang lên, lúc này thân hình của Trần Viễn vậy mà tan biến, hóa thành từng trận quang mang. Ngay sau đó, từ một vị trí cách nơi gã thầy mo đang đứng khoảng chừng mười mấy mét, thân hình của Trần Viễn mới một lần nữa hiện ra. Thế nhưng, lúc này sắc mặt của anh có chút trắng bệch, ánh mắt cũng lộ ra vẻ cực kỳ khó coi.

“Nhân loại, ngươi không thể nào rời khỏi nơi này, chỉ có thể trở thành vật phẩm tế thần, linh hồn của ngươi mới có thể vĩnh viễn siêu thoát khỏi thế gian!”

Âm thanh có phần dụ hoặc của gã thầy mo đột nhiên vang lên bên tai, để cho tinh thần của Trần Viễn có chút hỗn loạn, đầu óc của anh lúc này cũng bắt đầu rơi vào mê mang.

Ngay sau đó, vô số âm ảnh từ dưới mặt đất chui lên, hướng về phía cơ thể của Trần Viễn xông tới.

“Hừ!”

Nhưng mà, cũng ngay vào lúc này, ở trên đỉnh đầu của Trần Viễn đột nhiên bay ra một tòa Tiên Cung. Đồng thời, bên trong Tiên Cung phát ra một trận hừ lạnh. Ngay lập tức, toàn bộ âm ảnh vừa mới từ dưới mặt đất hiện ra, giống như bị đồ vật gì đó giam cầm lại, bọn chúng đều dừng ở tại chỗ.

Mà lúc này, ánh mắt của gã thầy mo không ngừng chăm chú nhìn về phía tòa Tiên Cung, trong con ngươi mang theo biểu hiện vô cùng khác lạ.

“Ma nữ, ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây?!”

Qua một hồi lâu, âm thanh có phần run rẩy của gã thầy mo đột nhiên vang lên. Đồng thời, ben trong tròng mắt của hắn vậy mà lộ ra một trận huyết quang, dáng vẻ cực kỳ quỷ dị.

“Ồ? Thì ra là ngươi? Đã nhiều năm như vậy, các ngươi vẫn còn canh giữ ở nơi này. Thật sự là rất đúng dịp, hôm nay để bản thanh nữ lần nữa đem các ngươi xóa đi!”

Vừa nói, một trận ánh sáng từ trong Tiên Cung bất ngờ bay ra, hướng về phía các chiến sĩ vu tộc đứng ở xung quanh phóng tới. Đồng thời, một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại, từ trong Tiên Cung phóng xuất ra ngoài, đem tất cả đám chiến sĩ vu tộc định lại tại chỗ. Duy chỉ có gã thầy mo là vẫn có thể xoay chuyển tròng mắt, cũng không biết trong đầu hắn lúc này đang suy nghĩ đến thứ gì.

“Ma nữ, ngươi bây giờ chỉ còn lại một sợi tàn hồn. Ngươi cho rằng, bằng vào một sợi tàn hồn này của ngươi, có thể lại một lần nữa đem chúng ta trấn áp hay sao?”

Nhìn thấy từng vệt ánh sáng hướng về phía thủ hạ của mình phóng tới, sau đó từng đoàn hắc ảnh tan biến vào trong không trung. Lúc này, thần sắc của gã thầy mo tỏ ra cực kỳ khó coi. Đồng thời, một cỗ khí thế vô cùng quỷ dị từ trên người hắn cũng bắt đầu tản ra ngoài.

“Ồ? Vậy ngươi hiện tại có thể một lần nữa cứu bọn chúng sống lại được sao?”. Truyện Xuyên Không

Mặc dù là đang hỏi, nhưng rõ ràng tàn hồn của thánh nữ cũng không cho gã thầy mo có được cơ hội ra tay đem thủ hạ của mỉnh phục sinh. Một luồng ánh sáng màu tím đột nhiên từ trong Tiên Cung cấp tốc hướng về phía gã thầy mo đánh tới. Khí thế cùng với tốc độ của nó, rõ ràng so với những vệt ánh sáng vừa rồi phải cường đại hơn rất nhiều lần.

“Tiểu tử, ngươi cũng chớ có đứng ngây ra đó làm gì. Mau đi đem tòa tế đàn kia phá hủy, đây chính là nơi phục sinh của bọn chúng. Chỉ cần đem tế đàn hủy đi, thì bọn chúng sẽ không có cơ hội sống lại lần nữa.”

Đúng vào lúc này, trong đầu của Trần Viễn cấp tốc truyền vào âm thanh của thánh nữ. Đồng thời, ánh mắt của anh nhanh chóng theo hướng chỉ dẫn của nàng nhìn lại. Lúc nay, Trần Viễn mới để ý đến, phía sau tảng đá nơi mà gã thầy mo kia đang đứng, kỳ thật còn có một tòa tế đàn cực kỳ quỷ dị, đang trôi lơ lửng ở trên không trung.

Thấy được một màn này, thần sắc của Trần Viễn không khỏi trở nên nghi hoặc, lên tiếng nói ra.

“Tiền bối, nơi này ta cũng không có cách nào phi thân lên được. Mà tòa tế đàng kìa thì đang trôi lơ lửng ở trên không trung, ta làm thế nào để phá hủy nó?”

Vừa mới nghe được câu hỏi này của Trần Viễn, âm thanh của thánh nữ có chút tức giận hô lên.

“Ta nói ngươi là đồ đần quả nhiên thật sự không sai. Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ, trong cơ thể ngươi còn có một đầu Phượng Hoàng tồn tại hay sao? Ngươi cùng với nó hợp thể, sau đó trực tiếp xông đi lên. Cho dù quy tắc ở trên hòn đảo này để cho ngươi hạn chế không thể phi thân bay lên, nhưng nó cũng không có ảnh hưởng đến việc sủng vật của ngươi có thể phi hành, hiểu không?”

Nghe đến tàn hồn thánh nữ lên tiếng trách mắng một hồi, trong lòng Trần Viễn không khỏi trở nên im lặng. Việc này anh làm sao không có nghĩ đến, vừa rồi chiến đấu có phấn quá căng thẳng, anh không có thời gian để đem Phượng Hoàng triệu hồi ra có được không?

Bất quá, những lời này Trần Viễn cũng chỉ nghĩ nghĩ ở trong lòng mà thôi. Lúc này, nghe được thánh nữ lên tiếng nhắc nhở, rốt cuộc anh cũng thông suốt, vội vàng đem Phượng Hoàng từ trong cơ thể triệu hồi ra.

“Tiểu Hoàng, chở ta lên chỗ tế đàn!”

“Chíp chíp!”

Vừa mới được Trần Vũ thả ra ngoài, lại nhận được mệnh lệnh của anh. Lúc này, Tiểu Hoàng có chút hưng phấn, vội vàng kêu lên vài tiếng. Sau đó, nó cấp tốc phồng lớn, đem hai cánh mở rộng ra.

Thân hình của nó từ một con chim sẻ lớn nhỏ, lúc này đã hóa thành một đầu Phượng Hoàng cực kỳ hùng vĩ, sải cánh có thể giương rộng đến mấy chục mét. Bất quá, lúc này Trần Viễn cũng không có nhiều thời gian để khen ngợi nó. Anh rất nhanh liền thả người nhảy lên, vững vàng đứng ở trên lưng của Tiểu Hoàng.

“Đi!”

Khẽ hô lên một tiếng, hai cánh của Tiểu Hoàng liền vỗ mạnh, hướng về tế đàn ở phía sau lưng của gã thầy mo lao tới.
Advertisement
';
Advertisement