Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

“Chàng trai trẻ, nước sông ở nơi này chảy rất xiết, cậu không lên đò của lão, là không có cách nào qua sông được đâu!”

Nhìn thấy được vẻ do dự trên khuôn mặt của Trần Viễn, lúc này ông lão lái đò lại lần nữa lên tiếng khuyên nhủ.

Thế nhưng, Trần Viễn lúc này vẫn đứng im lặng ở một chỗ, cũng không có làm ra bất kỳ động tác gì.

“Ài, người trẻ tuổi thật là tốt!”

Đột nhiên, tiếng của ông lão lái đò bỗng dưng thở dài một hơi. Ngay sau đó, con thuyền bằng gỗ cứ như thế theo sông lớn chậm chậm trôi đi, biến mất không thấy gì nữa.

Qua một hồi lâu, thần sắc của Trần Viễn mới khôi phục trở lại bình thường. Đồng thời, trong miệng của anh lúc này cũng bắt đầu thở ra hổn hểnh.

“Hô hô, vừa rồi là có chuyện gì xảy ra? Vì sao mình lại đứng ở nơi này?!”

Lần nữa đưa mắt nhìn lấy bốn phía xung quanh, không biết vì sao trong lòng của Trần Viễn lại hơi có chút hoảng sợ, vội vàng lùi đến phía sau tới vài bước.

Thế nhưng, lúc này ông lão lái đò đã đi mất, mà con sông này cũng trở nên bình tĩnh đến lạ thường. Hiện tại, Trần Viễn dù muốn qua sông cũng không biết qua như thế nào.

“Xem chừng, mình chỉ có thể chuyển sang đường vòng mới được?!”



Nghĩ nghĩ một hồi, Trần Viễn lại chậm rãi quay trở về rừng cây. Bất quá, cảnh tượng ở trước mắt không khỏi để cho hai mắt của anh không khỏi thít chặt lại.

“Nơi này, vừa mới xảy ra chuyện gì?!”

Không biết từ lúc nào, rừng cây ở phía trước mặt của anh đã biến mất không thấy, ngay cả hài cốt ở bốn phía xung quanh cũng chỉ vụn vặt lưu lại vài mảnh, tất cả đều giống như vừa mới chuyển đi không có bao lâu.

“Cái này?”

Hai mắt nhanh chóng liếc nhìn sang bốn phía xung quanh, không có phát hiện ra chuyện gì bất thường, Trần Viễn chỉ có thể âm thầm lắc đầu, lần nữa vòng ngược về hướng bờ sông.

Bất quá, lần này anh cũng không có trở lại phương hướng ban nãy, mà đi chếch về phía bắc, thử tìm kiếm xem có con đường nào để băng qua sông hay không. Nhưng mới đi tới được bờ sông một lúc, nhìn thấy ông lão lái đò lần nữa xuất hiện ở trước, con ngươi của Trần Viễn không khỏi trở nên co rút lại.

“Chàng trai trẻ, cậu có muốn lão đưa đò sang sông hay không?”

Lúc này, trong đầu của Trần Viễn đột nhiên phát lên vài trận thanh âm ông ông. Nhưng mà, bước chân của anh lại không có cách nào kiềm chế được, dần dần đi hướng về phía bờ sông, trèo lên con thuyền bằng gỗ của ông lão lái đò.

Ông!

Ngay vào lúc này, khi bước chân của Trần Viễn vừa mới chạm vào bên trong mặt nước, hai luồng ánh sáng từ trên người anh bỗng dưng nổi lên. Đồng thời, một cỗ lực lượng thần bí, làm cho hình xăm ở trước người anh phát ra hào quang rực rỡ.

“A, Âm Dương Đồ? Chàng trai trẻ, cậu vậy mà lại mang theo Thần Ấn, còn có thể sinh ra âm dương nhị khí?!”

Âm thanh của ông lão lái đò bỗng dưng vang lên ở ngay bên tai, để cho hai mắt của Trần Viễn phát ra hào quang, liếc nhìn về phía đối phương.

Thấy được một màn kỳ dị này, ông lão lái đò giống như cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Ngược lại, ông lão còn cười lên một tiếng, khẽ phất phất tay nói ra.

“Thôi thôi, nếu như ngươi đã là người hữu duyên, vậy thì để lão đây tiễn đưa ngươi một đoạn đường đi!”



Nói xong, thân hình của Trần Viễn vậy mà không bị khống chế một chút nào, trực tiếp bị nước sông cuốn lây, lôi lên trên thuyền của ông lão lái đó.

Mà thân hình của Trần Viễn vừa mới chạm lên mặt thuyền, lúc này nước sông vậy mà nổi lên sóng lớn. Đồng thời, ẩn sâu ở dưới đáy sông giống như đang có đồ vật gì đó muốn ngoi lên. Hơn nữa, thứ này còn phát ra từng trận âm thanh vô cùng chói tai, dường như là nó hơi có mấy phần bất mãn trước hành vi của ông lão lái đò.

“Hừ, người này các ngươi cũng không thể đụng, tất cả đều lui trở về hết đi cho ta!”

Đối với âm thanh ở dưới đáy sông, ông lão lái đò giống như cũng không quá để ý, chỉ nghe ông lão hô lên một tiếng, sau đó âm thanh liền trở nên nín bặt, mặt sông lúc này cũng bắt đầu trở nên bình tĩnh đến lạ thường.

Mà lúc này, ý thức của Trần Viễn hoàn toàn rơi vào trong mê mang. Đợi cho anh một lần nữa tỉnh dậy, bản thân đã nằm sấp ở phía trên thuyền gỗ. Sau đó, anh hơi nhổm người ngồi dậy, nhìn về phía ông lão lái đò.

“Tiền bối, ngài là ai? Vì sao lại muốn đưa ta sang sông?”

Mặc dù vừa rồi ý thức có chút hôn mê, nhưng Trần Viễn vẫn có thể nghe được âm thanh ở xung quanh. Thế nên, anh có thể đoán được là ông lão này đã ra tay giúp mình đưa lên trên thuyền.

Bất quá, trong lòng của anh cũng có cảnh giác. Dù sao, ông lão này hơi có chút quỷ dị. Không những một mình chèo thuyền ở trên sông lớn, còn vô duyên vô cớ ra tay giúp mình, điều này thật sự để cho Trần Viễn không thể nào hiểu được.

Huống hồ, nơi đây là Cổ Chiến Trường, vì sao lại còn người sống có thể tồn tại cho đến ngày nay?

Tất nhiên, những thứ này Trần Viễn cũng chỉ nghĩ nghĩ ở trong lòng mà thôi, anh cũng không có trực tiếp lên tiếng hỏi thăm.

Thế nhưng, ông lão lúc này lại không có thèm để ý gì đến Trần Viễn, vẫn một bên chèo thuyên, một bên ngâm nga tiếng hát vô cùng cổ quái. Đợi cho con thuyền sắp gần đến bến sông, lúc này ông lão mới quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Trần Viễn.

Mà lúc này, thấy được ánh mắt của ông lão nhìn đến, vẻ mặt của Trần Viễn biến đến cực kỳ hoảng hốt. Bởi vì, ông lão này vậy mà không có hốc mắt, chỉ có một đôi con ngươi phát ra tinh quang, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.

“Chàng trai trẻ, lão chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi. Cậu hãy tự mình trở lại lên bờ đi!”

Nói xong, cánh tay của ông lão hơi khẽ vẫy một cái, Trần Viễn vậy mà không có cách nào kháng cự được, cứ như thế bị ông lão nhẹ nhõm đưa lên trên bờ.



Đến lúc này, Trần Viễn mới chú ý đến, trên thuyền của ông lão này cũng không hề có mái chèo. Vừa rồi, con thuyền làm như thế nào có thể di chuyển được?

Thế nhưng, lúc này bóng lưng của ông lão đã nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm, cho dù trong lòng Trần Viễn vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng anh cũng không thể nào tìm ra được câu trả lời.

“Ừm?!”

Lúc này, Trần Viễn hơi khẽ quay lưng lại. Bất quá, vừa mới nhìn thấy được cảnh tượng ở phía trước mắt, sắc mặt của anh lập tức liền trở nên trắng bệch. Không biết từ lúc nào, phía trên bờ sông vậy mà hiện ra rất nhiều ánh mắt màu đỏ. Khi Trần Viễn tập trung quan sát lại, thì mới phát hiện ra ở phía trước đang đứng đấy lít nha lít nhít những sinh vật rất quỷ dị. Trong đó còn có cả nhân loại, nhưng mà tất cả bọn chúng cũng không phải là sinh vật sống, mà toàn bộ đều là tử thi.

Thế nhưng, những thi thể này vậy mà còn có thể di chuyển. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của bọn chúng lúc này, dường như là muốn hướng về phía anh mà tới.

“Cái này, cũng quá kinh dị rồi đi?!”

Mặc dù đã không ít lần đối mặt với tử vong, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Viễn nhìn thấy những sinh vật quỷ dị như thế này. Bất quá, lúc này anh cũng không có lựa chọn nào khác, cơ thể dần dần hạ thấp trọng tâm xuống. Đồng thời, từ hai bên hông Trần Viễn rút ra hai thanh đoản đao, giơ lên ở trước mặt.

“Tới đi!”

Gào!

Vừa thấy được động tác của Trần Viễn, giống như là bị nhận lấy khiêu khích, đám sinh vật mắt đỏ liền động loạt phát ra từng trận âm thanh trầm thấp. Sau đó, vô số tử thi từ bốn phương tám hướng, hướng về phía Trần Viễn cấp tốc lao tới.
Advertisement
';
Advertisement