Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

“A?!!”

Trong miệng của Cự Long phát ra một trận âm thanh kinh ngạc. Nhưng mà, nó đối với hành động của Trần Viễn lại tỏ ra vô cùng xem thường. Bởi vì, nó đã nhìn thấu thục lực của Trần Viễn. Hơn nữa, nó không cho rằng một tên nhân loại chỉ mới đạt đến cấp bậc đại tông sư giống như Trần Viễn, có thể làm được gì nó.

Thế nhưng, rất nhanh thần sắc của Cự Long liền trở nên vô cùng khó coi. Bởi vì, nó thấy trên tay Trần Viễn lúc này đột nhiên lấy ra mấy khỏa ma tinh, hướng về phía mấy chỗ lỗ khảm ở trên vách động đặt lên.

“Nhân loại, ngươi muốn làm gì?!”

Nhìn thấy được động tác này của Trần Viễn, Cự Long không khỏi cả kinh, hô lên một tiếng. Nhưng mà, Trần Viễn lại không có lên tiếng đáp lại, thậm chí động tác của anh càng thêm gia tốc, đem mấy chục khỏa ma tinh đều lắp đến vô cùng ngay ngắn.

“Ha ha ha, chẳng phải là ngươi nói ta không có cách nào đem xiềng xích ở trên người của ngươi tháo xuống hay sao? Vậy thì đúng rồi, hiện tại ta không những không có đem xiềng xích tháo ra, thậm chí còn muốn đem lực lượng của nó gia tăng. Ta muốn nhìn xem, ngươi có thể chống cự được lực lượng của ma khí ăn mòn bao lâu.”

“Ngươi… ngươi vô sỉ…”

Tức giận mắng lên một câu, sau đó thần sắc của Cự Long lập tức liền trở nên vặn vẹo, vô cùng khó coi. Bởi vì, lúc này nó có thể cảm nhận được, lực lượng từ trên xiềng xích truyền đến thật sự là bị gia tăng không ít. Hơn nữa, ma khí giống như càng lúc càng thêm trở nên kịch liệt.

Ngay sau đó, nó còn nhìn thấy Trần Viễn thả người nhảy lên, hướng phía trên đỉnh đầu của nó xông tới. Vừa rồi, một ngụm long tức của nó phóng ra, chỉ là dùng để hù dọa đối phương mà thôi.

Lúc này, thấy Trần Viễn không nói một lời, liền đã nhảy lên trên đỉnh đầu của nó, trong lòng của Cự Long cảm thấy vô cùng tức giận.



“Rống! Nhân loại, ta liều mạng với ngươi!”

Nhưng mà, nó vừa dự định đem lực lượng ở trong cơ thể phóng xuất ra ngoài, một trận điện giật đột nhiên truyền đến để nó nhất thời có chút nhịn không được, thân thể đều bắt đầu run rẩy cả lên.

“Nhân loại, ngươi vô sỉ, ta dù có chết cũng sẽ không đồng ý trở thành tọa kỵ của ngươi.”

“Ngao ô… đau… đau quá! Ngươi muốn làm gì? Không được rút ra vảy rồng của ta!”

“A, ta biết sai rồi. Đại nhân, ngài hãy bỏ qua cho ta đi!”

“Ngao ô… ngao ô…”

Nhìn thấy bộ dáng giống như là chó chết của Cự Long đang nằm dài dưới mặt đất, lúc này Trần Viễn không khỏi hài lòng vỗ vỗ tay, ánh mắt càng thêm nghiêm túc nhìn về phía mấy chỗ vảy rồng vừa mới thu được ở trên tay.

“Thế nào, bây giờ ngươi có đồng ý trở thành tọa kỵ của ta hay là không?”

Đứng ở trên đỉnh đầu của Cự Long, hai tay của Trần Viễn không ngừng bấm ra pháp quyết, theo ký ức truyền thừa mà tàn hồn thánh nữ truyền đến, anh lúc này vận dụng lấy lực lượng thần bí, đem một đoạn ký tự vô cùng phức tạp, tạo thành một tấm phù lục, hướng về phía đỉnh đầu của Cự Long vỗ xuống.

Mặc dù trong lòng tuyệt đối không có một chút tình nguyện nào, nhưng vừa rồi trải qua một trân dày vò, rốt cuộc Cự Long cũng không có cách nào để kháng cụ, nó chỉ có thể nhắm mắt làm ngờ, để cho Trần Viễn tùy ý muốn làm gì thì cứ làm.

Bất quá, khi cảm nhận được lực lượng thần bí từ trên đỉnh đầu xâm nhập vào trong cơ thể, hai mắt của nó lập tức mở to, thần sắc lộ ra mấy phần khó tin, vội vàng hô lên.

“Nhân loại, vừa rồi ngươi đã làm cái gì? Chẳng phải chỉ nói là ký kết khế ước tọa kỵ thôi sao? Tại sao ngươi lại muốn ký sinh tử ước, đây là ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận hay sao?”

“Ha ha ha, cái gì là khế ước tọa kỵ? Ta có nói qua với ngươi hay sao? Hơn nữa, bây giờ ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi cũng nên đổi lại cách xưng hô. Nếu không, ta lại cho ngươi biết thế nào là lễ hội!”

Cảm nhận được một luồng lực lượng thần bí, đem tinh thân của bản thân cùng với Cự Long liên hệ, thần sắc của Trần Viễn lúc này tỏ ra vô cùng vui mừng. Bất quá, anh đối với Cự Long vẫn không hề buông lỏng một chút nào. Mặc dù khế ước đã thành công, nhưng Cự Long vẫn cần phải dùng thời gian để điều giáo một phen mới được.

“Hừ, nhân loại ngu xuẩn! Ta với ngươi đã ký qua khế ước sinh tử. Một khi ta chết, thì ngươi cũng không thể nào sống được. Vậy ta việc gì phải nghe theo lời của ngươi? Cùng lắm thì, sau này có ta bảo hộ, ngươi cũng không thể nào chết được!”



Nói nói, Cự Long cảm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn. Nếu như chỉ là khế ước tọa kỵ, nó sẽ chờ đợi để cho thực lực của mình khôi phục lại, liền dùng một trảo trực tiếp đem tên nhân loại ở trước mặt chụp chết. Như thế, nó cũng không cần lo lắng bị người khác khống chế.

Nhưng nó làm như thế nào cũng không thể nghĩ đến, Trần Viễn vậy mà cùng với nó ký sinh tử ước. Điều này để nó cảm thấy vô cùng khó chịu. Nói như thế nào nó cũng từng là một thành viên của Long tộc, tính mệnh của nó có thể so sánh với một tên nhân loại ti tiện được sao?

“Ồ, ngươi muốn bảo hộ ta? Ta quên nói cho người biết, mặc dù vừa rồi ta cùng với ngươi quả thật là ký sinh tử ước. Nhưng mà, đây là ngươi cùng với ta ký sinh tử, cũng không phải là ta với ngươi ký sinh tử.”

“Lời này là có ý gì?!”

Trong đầu Cự Long có chút khó hiểu, quay lại nhìn về phía Trần Viễn. Đối mặt với ánh mắt của Cự Long, Trần Viễn tỏ ra vô cùng thản nhiên, nói ra.

“Ý gì, tất nhiên ý như lời rồi.”

Càng nghe, Cự Long càng cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ. Đồng thời, trong lòng của nó cũng bắt đầu hiện lên một loại dự cảm không tốt.

“Ngươi… ngươi vô sỉ!”

Qua một hồi lâu, rốt cuộc Cự Long cũng phát hiện ra vì sao cảm giác của mình không tốt. Bởi vì, lúc này nó mới nhớ đến, trước đây có một vị tiền bối từng nhắc qua một loại bí thuật có thể trực tiếp đem sinh vật khác ký kế khế ước với bản thân. Bất quá, loại bí thuật này là một loại khế ước không bình đẳng, ngươi thi pháp có thể khiến cho đối phương lệ thuộc vào bản thân. Hơn nữa, đại giới chính là một khi người thi pháp chết đi, thì sinh vật bị ký kết khế ước với nó nhất định sẽ tử vong. Ngược lại, cho dù sinh vật bị khế ước tử vong, đối phương cũng chỉ hao tổn một chút nguyên khí mà thôi.

Nghĩ đến điểm này, trong lòng của Cự Long vừa giận vừa sợ. Thế nhưng, lúc này nó lại không có cách nào đem khế ước nghịch chuyển.

“Thế nào, hiện tại mới phát hiện ra được sao? Đáng tiếc, giờ mới phát hiện đã muộn.”

Nhìn thấy biểu hiện của Cự Long, Trần Viễn tất nhiên là đoán ra được suy nghĩ ở trong lòng của nó. Bất quá, lúc này anh cũng không thèm để ý, mà chỉ chăm chú nhìn lấy ma khí đang quấn quanh ở trên người của nó.

“Con rồng nhỏ, hiện tại ngươi đã là tọa kỵ của ta, vậy thì ta cũng không muốn để ngươi chịu thiệt thòi. Như vậy đi, ta tạm thời đem xiềng xích ở trên người của ngươi mở ra. Bất quá, ngươi cũng chớ có gây ra động tĩnh quá lớn. Ta cảm giác, chủ nhân của nơi này vẫn còn để lại một ít đồ vật không xác định. Chỉ cần ngươi có thể giải thoát ra ngoài, ta sẽ tìm biện pháp đem thực lực của người lần nữa tăng lên. Ngươi có đồng ý hay là không?”

Mặc dù đang hỏi thăm ý kiến của Cự Long, nhưng động tác của Trần Viễn lại không hề chậm một chút nào. Anh nhanh chóng đi về phía bốn bên vách tường, chăm chú quan sát nhìn lấy từng trận đường văn đường in ấn ở phía trên. Hơn nữa, mỗi bên vách tường đều trực tiếp nối vào một đoạn xiềng xích, mà từ vị trí khớp nối của xiềng xích, chính là các lỗ dùng để khảm vào ma tinh.

Nói đến, quả thật Trần Viễn xem như cũng là may mắn. Trước đây anh còn không biết ma tinh dùng để làm gì, cho đến khi gặp được Cự Long mới biết rõ tác dụng của nó. Hơn nữa, vì trước đó anh không làm rõ công dụng của ma tinh, thế nên trên người chỉ lưu lại có mười mấy khỏa, lần này vậy mà vựa vặn đủ để lắp đặt vào trên pháp trận.



Vừa rồi chỉ lo đem ma tinh đặt vào trong pháp trận, Trần Viễn còn không có chú ý đến bố cục của nơi này. Hiện tại, thấy rõ toàn bộ chi tiết ở trong tầng hầm, Trần Viễn rốt cuộc cũng nhịn không được, hít vào một ngụm khí lạnh.

Nơi này, chỉ dùng để giam cầm Cự Long, vậy mà bố trí một toàn trận pháp cực kỳ khổng lồ. Hơn nữa, phía trên trận pháp còn gắng lấy rất nhiều đồ vật ly kỳ cổ quái. Nếu như không phải trước đây chưa được tiếp nhận truyền thừa của các tiền bối ở trong Truyền Thừa Điện, quả thật Trần Viễn có xem cũng không thể nào hiểu được.

Lúc này, sau khi quát sát xong hết mọi thứ, cảm giác đã không có gì nguy hiểm, Trần Viễn mới cẩn thận từng ly từng tí, đem pháp trận tắt đi. Nói là tắt đi, kỳ thật chỉ cần Trần Viễn đem toàn bộ ma tính lấy ra liền sẽ để cho pháp trận ngưng hoạt động.

Bất quá, nếu như muốn đem toàn bộ xiềng xích cởi ra ngoài, thì Trần Viễn cần phải dùng đồ vật khác mới có thể mở ra được. Chỉ là, thứ đồ vật này vẫn còn tương đối dễ tìm. Đổi lại là Cự Long, thật sự nó cũng không có cách nào tìm đến. Thế nhưng, Trần Viễn tiếp nhận được nhiều truyền thừa như vậy, hơn nữa bên trong Tiên Cung còn cất chứa một vị đại lão đã từng là cấp bậc Chân Tiên. Thế nên, không đến vài phút, Trần Viễn liền đem xiềng xích ở trên người của Cự Long tháo xuống.

“Tốt rồi, hiện tại thì ngươi đã được tự do!”

Nhìn thấy xiềng xích ở trên người cứ như vậy bị Trần Viễn tháo xuống, trong lòng Cự Long vẫn còn có chút khó tin. Nhưng qua một lúc, ánh mắt của nó đột nhiên nhìn về phía Trần Viễn, trong con ngươi mang theo mấy phần bất thiện.

“Nhân loại, để cảm ơn ngươi cứu ta ra ngoài, bản long hiện tại muốn tặng cho ngươi mấy phần lễ vật!”

Miệng vừa nói ra lời này, một đầu vuốt rồng từ trên chân trước của nó phóng tới, trực tiếp hướng thẳng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn đập xuống.

“Súc sinh, ngươi muốn làm gì?!”

“Ngao!”
Advertisement
';
Advertisement