Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

“Tiền bối, là chỗ này sao?”

Đem thần cách giao cho tàn hồn thánh nữ, Trần Viễn một đường theo sự chỉ dẫn của nàng, trải qua hơn nửa tháng cuối cùng cũng đi đến được nơi chỉ định.

Chỉ là, trước mặt nhìn thấy một tòa tháp cao chín tầng, bốn phía xung quanh đều chất đầy từng chồng bạch cốt khô lâu, để cho Trần Viễn có chút không xác định, nơi này thật sự là nơi ẩn giấu bảo tàng mà tàn hồn thánh nữ đã nhắc đến?

“Thế nào? Ngươi còn cho rằng ta sẽ chỉ đường sai sao? Hừ?!”

Nghe được âm thanh có phần nghi ngờ của Trần Viễn, tàn hồn thánh nữ lúc này mới bắt đầu hiện ra, dùng lấy ánh mắt có chút khinh thường, nhìn về phía Trần Viễn hừ lạnh một tiếng.

Mà nhìn thấy nàng xuất hiện, trong lòng của Trần Viễn cũng thoáng buông lỏng một ít. Dù sao, người ta cũng đã đi ra ngoài, Trần Viễn cảm thấy có lẽ là sẽ không đi sai được.

“Ài, đã nhiều năm như vậy, ta cuối cùng cũng có thể lần nữa tiến đến chỗ này. Đáng tiếc, thời gian trôi qua quá nhanh, đám gia hỏa kia sợ rằng cũng không thể nào tưởng tượng nổi, bản thánh nữa lại một lần nữa đặt chân đến đây! Ha ha ha!”

Nghe được tiếng cười tràn đầy đắc ý của nàng, không biết vì sao trong lòng của Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng quái dị, liếc mắt nhìn về phía nàng, nhìn một thoáng.

Mà bị ánh mắt này của Trần Viễn nhìn đến, tàn hồn thánh nữ không khỏi tức giận, trừng mắt nhìn ngược lại.

“Ngươi nhìn cái gì? Có tin là ta đem hai mắt của ngươi móc ra ném cho chó ăn hay không?”

Thấy được phản ứng của nàng lúc này, Trần Viễn mới gật gật đầu. Xem ra, tàn hồn của nàng cũng không có bị viên thần cách kia làm cho ảnh hưởng.

Tất nhiên, tàn hồn thánh nữ cũng không đọc ra được suy nghĩ của Trần Viễn. Chỉ có điều, nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, nàng có chút khó chịu, hừ hừ lên vài tiếng. Sau đó, nàng rất nhanh liền đem ánh mắt dời đi, bắt đầu chăm chú nhìn về phía tháp cao.



“Tiên bối, rốt cuộc đồ vật mà tiền bối muốn tìm là thứ gì? Chẳng lẽ, món bảo vật này là ở bên trong tháp cao lưu lại hay sao?”

Nhìn thấy tàn hồn thánh nữ chăm chú quan sát lấy tháp cao một hồi lâu không có lên tiếng nói chuyện. Lúc này, trong lòng mang theo mấy phần hiếu kỳ, Trần Viễn mới hướng về phía nàng để hỏi thăm.

“Ừm!”

Lúc này, tàn hồn thánh nữ chỉ hơi khẽ gật đầu một cái, cũng không có trực tiếp đáp lại Trần Viễn.

“Tiểu tử, đồ vật quả thật là ở bên trong tòa tháp này. Chỉ là, với tình trạng của ta hiện tại, cũng không có cách nào đi vào bên trong Thông Thiên Tháp. Thế nên, ta cần ngươi hỗ trợ một chút, trực tiếp mang theo ta tiến vào tầng cao nhất của tòa tháp này!”

Trầm ngâm một hồi rất lâu, lúc này tàn hồn thánh nữ đột nhiên hướng về phía Trần Viễn, nói ra yêu cầu của mình.

Nghe xong, Trần Viễn không khỏi giật mình, hướng về phía cổ tháp nhìn lại.

“Tiền bối, ngài vừa nói là, đây chính là Thông Thiên Tháp ở trong truyền thuyết?!”

“Ừm? Thế nào? Ngươi cũng biết đến lai lịch của nó?!”

Nghe Trần Viễn hỏi đến, thần sắc của tàn hồn thánh nữ hơi có chút kinh ngạc, xoay người nhìn lại, ánh mắt mang theo mấy phần nghi hoặc.

“Ầy, cái này kỳ thật thì ta không rõ ràng cho lắm! Nhưng từ trong một quyển cổ tịch mà ta đọc được, thì tòa tháp này có thể thông đến Thiên Giới. Tiền bối, chẳng lẽ Thông Thiên Lộ, là từ bên trong tòa tháp này xuất hiện qua?!”

“Ha ha ha, ngươi hỏi ta, ta làm sao mà biết được? Lúc trước, chính ta cũng chưa từng đi qua Thông Thiên Tháp. Hiện tại, còn lại một lần cơ hội cuối cùng, hy vọng là nó có thể lần nữa mở ra!”

Cất cao giọng, lớn tiếng cười lên một trận. Lúc này, ánh mắt của tàn hồn thánh nữ mang theo mấy phần kiêng định, đưa tay cầm lấy một khối ngọc bội màu xanh lục. Sau đó, nàng trực tiếp đem nó ném qua cho Trần Viễn, rồi thấp giọng nói ra.

“Đi, đem máu của ngươi nhỏ lên ngọc bội. Sau đó, cùng mang theo ta tiến vào bên trong!”

Đột nhiên nhìn thấy tàn hồn thánh nữ đem đồ vật ném qua, trong lòng Trần Viễn hơi có chút cảnh giác, vội vàng dùng lấy chân khí bao bọc ở quanh thân. Sau đó, anh mới cẩn thận đưa tay bắt lấy.

Ngọc bội vừa cầm ở trên tay, một loại cảm giác buốt lạnh truyền đến, để cho Trần Viễn hơi hơi nhíu lại lông mày. Nhưng ngay sau đó, Trần Viễn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, âm dương nhị khí ở trong cơ thể của anh vậy mà tự mình chuyển động. Thậm chí, hình xăm trước ngực của anh cũng bắt đầu phát ra ánh sáng, để cho Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng bỏng rát, chỉ muốn lập tức đem ngọc bội này vứt trả lại.

Thế nhưng, âm thanh của tàn hồn thánh nữ đột nhiên trở nên vô cùng kích động hô lên.



“Nhanh, mau đem huyết dịch của ngươi bôi lên phía trên. Trận pháp đang chuẩn bị khởi động, chỉ cần huyết dịch của ngươi có thể kích hoạt được ngọc bội này sáng lên, chúng ta liền có thể tiến vào bên trong Thông Thiên Tháp!”

Nghe nàng nói như thế, Trần Viễn không khỏi do dự một chút. Thế nhưng, âm thanh của nàng đã lần nữa vang lên.

“Đừng có chần chừ nữa. Nếu không lập tức đem trận pháp mở ra, cả ngươi và ta đều không có cách nào đi vào Thông Thiên Tháp, càng không có biện pháp nào rời khỏi Cổ Chiến Trường!”

Lần này, Trần Viễn hơi cắn chắn răng, sau đó anh quyết định làm theo yêu cầu của tàn hồn thánh nữ, đem đoản đao rạch phá trên đầu của mình một đường vết cắt. Ngay lập tức, một giọt tinh huyết từ trên ngón tay của anh nhỏ xuống, rơi lên trên miếng ngọc bội.

Ông ông…

Một trận quang mang đại phóng, tinh huyết của Trần Viễn vừa mới rơi xuống, đã hoàn toàn bị ngọc bội hấp thu. Hơn nữa, ngọc bội vừa mới phát sáng, trên Thông Thiên Tháp cũng bắt đầu thắp sáng phù văn. Mà ngọc bội ở trên tay của Trần Viễn giống như chìa khóa, trực tiếp dung nhập vào bên trong phù văn của Thông Thiên Tháp, đem toàn bộ tòa tháp nâng lên không trung, phiêu phù cách mặt đất khoảng chừng ba, bốn trăm mét.

Chỉ có điều, Trần Viễn cũng không cần bận tâm quá lâu. Lúc này, phía trên Thông Thiên Tháp đột nhiên xuất hiện từng dãy bậc thang, hướng thẳng về phía vị trí của Trần Viễn, sau đó mới dừng lại.

“Cái này…”

Chứng kiến đây hết thảy, Trần Viễn có loại cảm giác như vừa rồi mình đang nằm mơ nhìn thấy ảo cảnh. Chuyện này, thật sự là có chút không đủ chân thực. Cho dù là Trần Viễn, lúc này phải ngơ ngác một hồi rất lâu mới có thể lần nữa bình phục được tâm tình.

“Ha ha ha, quả nhiên là suy đoán của ta cũng không sai. Chỉ có người mang theo Thần Ấn, mới có thể đem Thông Thiên Tháp mở ra. Tiểu tử, đây là một lần đại cơ duyên, ngươi tuyệt đối chớ có bỏ lỡ. Nhanh, đi vào trong Thông Thiên Tháp, đám gia hỏa kia đã để mắt tới nơi này rồi.”

Đang hớn hở cười to một tiếng, đột nhiên thần sắc của tàn hồn thánh nữ bỗng biến đến cực kỳ khó coi. Sau đó, nàng vô cùng gấp gáp hô lên, ra hiệu cho Trần Viễn nhanh chóng tiền vào Thông Thiên Tháp.

Lúc này, Trần Viễn cũng cảm nhận được mấy cỗ khí tức vô cùng cường đại, đang nhanh chóng hướng về phía bên này chạy đến. Nhất thời, trong lòng không khỏi khẩn trương, Trần Viễn cũng không dám do dự nhiều, anh trực tiếp đạp chân, hướng về phía bậc thang thấp nhất lao nhanh đến.

Ầm!

Bàn chân của Trần Viễn vừa mới đạp lên phía trên bậc thang, một cỗ cự lực đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến, để cho Trần Viễn thiếu chút nữa là nhịn không được, ngã nhào ra phía trước.

May mắn, tốc độ phản ứng của anh vẫn rất nhanh, nhanh chóng đem cơ thể của mình đứng vững vàng lại. Sau đó, anh hơi xoay đầu, nhìn về phía sau lưng. Vừa nhìn đến, tròng mắt của anh không khỏi trừng lớn. Đồng thời, toàn bộ lông tơ ở trên người của anh lúc này đều dựng đứng lên.

“Cái này là?!”



Không biết từ lúc nào, một con quái vật ba đầu, cõng lấy một gã Cự Nhân, tay cầm trường mâu, hướng về phía bên này đâm tới. Mà cự lực vừa rồi để cho Trần Viễn suýt chút nữa té nhào xuống mặt đất, chỉ vẹn vẹn là một đoạn trường mâu bị phóng ra ngoài, cắm ở mặt đất, cách nơi này đến khoảng chừng năm, sáu chục mét.

Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Trần Viễn bước lên trên bậc thang, động tác của gã Cự Nhân bỗng dưng dừng lại, dùng lấy ánh mắt tràn đầy thù hận, nhìn chằm chằm về phía bên này.

Mặc dù đối phương còn không có đến gần, nhưng vừa thấy được ánh mắt của gã Cự Nhân này trừng đến, Trần Viễn có loại toàn bộ linh hồn của mình đều bị đóng băng, thân thể hơi có chút cứng đờ.

“Đừng nhìn, nhanh chóng leo lên Thông Thiên Tháp. Nếu không, một khi để bọn chúng tụ tập lại, cho dù có kết giới ở bên ngoài bảo vệ, chúng ta cũng không có cách nào thoát đi được!”

Lúc này, âm thanh của tàn hồn thánh nữ một lần nữa truyền đến, để cho Trần Viễn nhanh chóng từ trong sợ hãi bình tĩnh trở lại. Ánh mắt của anh hơi nhìn về phía con quái vật ba đầu cùng với gã Cự Nhân, trong con ngươi mang theo mấy phần kiêng kỵ, vội vàng xoay đầu, cấp tốc hướng về phía những bậc thang còn lại của Thông Thiên Tháp, phi tốc lao nhanh.

Hống!

Mặc dù khoảng cách của Trần Viễn càng lúc càng đến gần Thông Thiên Tháp. Nhưng lúc này, ở phía sau lưng của anh lại không ngừng truyền đến âm thanh chấn động kịch liệt. Thậm chí, anh còn nghe được vài tiếng long ngậm, cùng với một số âm thanh tức giận rít gào.

Thế nhưng, lúc này Trần Viễn lại không dám quay đầu nhìn lại một chút nào. Anh biết rõ, ở phía sau đang tồn tại những thứ cực kỳ nguy hiểm. Cho dù là tàn hồn thánh nữ, cũng không dám trực tiếp đối kháng. Thế nên, bước chân của anh lại càng lúc càng nhanh, chỉ muốn dùng hết tốc độ, đi đến Thông Thiên Tháp nhanh nhất có thể.

“Nhân loại, đồ vật của ngươi ta trả lại cho ngươi, tiếp lấy!”

Chỉ là, đi được hơn phân nửa đoạn đường, chỉ còn cách tòa Thông Thiên Tháp ở phía trước mặt không đến trăm mét. Lúc này, từ phía sau lưng của Trần Viễn đột nhiên truyền đến một trận thanh âm của thiếu nữ. Sau đó, giống như là có đồ vật gì đấy, trực tiếp xuyên qua kết giới, hướng thẳng về phía cơ thể của anh đập mạnh tới.

Siu!

Ầm!
Advertisement
';
Advertisement