Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy xông về phía mình. Hơn nữa, bộ dáng của bọn họ còn rất dữ tợn, điều này khiến cho sắc mặt vốn dĩ đã hơi có phần tiều tụy của Tiêu Hân Hân càng thêm trở nên tái nhợt.

“Các người muốn làm gì? Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu? Mau đuổi bọn chúng ra ngoài cho tôi!”

Nhìn thấy đám đông nổi loạn, quản đốc của công trường, cũng chính là người đàn ông trung niên mập mạp vừa rồi đi cùng với nữ thư ký ra đón Tiêu Hân Hân không khỏi tức giận quát lên một tiếng.

Ngay sau đó, một nhóm gồm năm sáu nhân viên bảo vệ, cầm theo gậy gộc từ phía bên trong văn phòng xông ra ngoài. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, so với đám công nhân đang biểu tình bên ngoài còn hung tợn hơn gấp trăm lần.

“Mẹ kiếp, chúng mày có phải là ăn gan hùm mật gấu rồi không? Còn dám đến đây gây sự? Đánh, đánh chết m* bọn chúng cho tao!”

Dẫn đầu đội bảo vệ lúc này là một gã đàn ông trung niên khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người thô kệch, khuôn mặt bặm trợn. Hơn nữa, trên trán còn có một vết sẹo dài rất dữ tợn.

“Lại là bọn chúng. Mấy anh em không cần phải sợ, chúng ta liều mạng với tụi nó!"

Nhìn thấy đám nhân viên bảo vệ của công trường cầm hung khí xông tới, mấy công nhân nổi loạn không những không có sợ hãi. Ngược lại, bọn họ càng thêm tỏ ra tức giận, nhào về phía những người này đánh nhau loạn xạ.

Tiếng kêu la chửi mắng, cùng với âm thanh hỗn loạn ở trước cửa văn phòng làm việc của công trường vang lên không ngừng. Lúc này, trên khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Hân Hân đã lộ ra mấy phần tức giận. Cô không nghĩ đến, tình hình ở đây lại trở nên kịch liệt như vậy.

Nhất thời, ánh mắt của cô không khỏi nhìn về phía quản đốc của công trường, vẻ mặt nghiêm túc nói ra.

“Chú Dương, chuyện này là như thế nào? Vì sao công nhân ở đây lại muốn gây sự đánh nhau?”

“Cái này…”

Quản đốc Dương đang muốn lên tiếng giải thích. Bất chợt, một công nhân đang cùng với nhóm bảo vệ hỗn chiến, đột nhiên thoát được ra ngoài. Sau đó, ánh mắt của người này chăm chú nhìn về phía ông Dương và Tiêu Hân Hân, trên khuôn mặt lộ rõ dáng vẻ tức giận.

“Chính là tụi mày, chính là lũ khốn nạn chúng mày, đã làm cho anh em của bọn tao bị thương, lại không chịu trả tiền.”

Trên tay của người này đang cầm lấy một thanh sắt rất dài. Đây là một loại sắt thép được dùng ở trong công trình, to cỡ đầu ngón tay cài.

“Chúng mày hãy đi chết hết đi!”

Người này đem thanh sắt giơ lên cao. Sau đó, hắn phóng nhanh về phía Tiêu Hân Hân, trong miệng phát ra một tiếng hét lớn.

“Á!!!”

Nhìn thấy cảnh này, nữ thư ký của quản đốc Dương không khỏi hét lớn một tiếng. Mà cái thân hình mập mạp của ông ta, lúc này cũng kinh hoảng đến chảy đầy mồ hôi.

Chỉ có Tiêu Hân Hân là vẫn đứng ngây ra một chỗ. Trong lòng cô hết sức kinh ngạc, cô hoàn toàn không nghĩ đến những kẻ này lại giận lây sang mình. Hơn nữa, bọn họ còn muốn ra tay với cô.

Ầm!

Thân hình của gã đàn ông vừa mới lao tới. Đột nhiên, một bóng người từ phía sau lưng nhảy ra, che chắn ở trước mặt của Tiêu Hân Hân. Ngay sau đó, một nắm tay được vung ra ngoài, trực tiếp đem thanh sắt cùng với gã đàn ông đánh bay ra ngoài, đụng vào phía trên vách tường, nằm ở phía sau lưng của người này.

“Giết người… tụi nó đã giết người rồi!”

Nhìn thấy đồng bọn của mình bị một quyền đánh cho hôn mê, bất tỉnh. Lúc này, đám công nhân không những không có sợ hãi. Ngược lại, bọn họ càng thêm phẫn nộ, bắt đầu nhao nhao lao tới, muốn đem hai người Tiêu Hân Hân và Trần Viễn vây chặt.

Chỉ là, lúc này Trần Viễn đã đưa mắt liếc nhìn về phía bọn họ. Sau đó, từ trong cổ họng của anh phát ra một trận gào thét.

“Cút!!!”

Âm thanh của anh cực kỳ vang dội, khí thế trên người cũng cực kỳ đáng sợ. Nhất thời, một cuộc hỗn chiến lộn xộn, lúc này bị một tiếng quát của anh mà làm cho im bặt.

“Tôi không cần biết các người là ai, cũng không cần biết các người đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ai dám bước tới, đụng đến trên người của cô ấy một cọng lông tóc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”

Nhìn lấy một đám công nhân hung tợn, trên tay cầm theo vũ khí hỗn tạp, Trần Viễn chậm rãi đưa mắt liếc nhìn lên từng người bọn họ, rồi dùng một giọng nói cực kỳ trầm thấp, đem tất cả bọn họ dọa cho hoảng sợ, không ai dám tự mình tiến lên thêm nửa bước.

“Được rồi, xin mọi người hãy bình tĩnh, nghe tôi nói một chút!”

Nhìn thấy đám đông đã ngừng lại, Tiêu Hân Hân rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần. Cô nhanh chóng đứng ra, đứng ở trước mặt của nhóm công nhân vừa mới nổi loạn, dùng lấy thanh âm nhẹ nhàng nhất, bắt đầu lên tiếng giải thích.

“Xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Tiêu Hân Hân, tổng giám đốc của tập đoàn Thành Phát. Hôm nay tôi đến đây, là nhận được tin tức công trường của chúng ta xảy ra sự cố. Mặc dù không rõ vì sao vừa rồi các anh chị lại tức giận như vậy, còn mang theo hung khí đến đây để gây rối. Nhưng tôi thiết nghĩ, mọi thứ trên đời này đều có nguyên nhân của nó. Cho dù là đúng hay sai, tôi vẫn xin hứa sẽ đòi lại công bằng cho các anh chị. Thế nên, lúc này tôi rất hy vọng, các anh chị có thể trở về vị trí làm việc của mình. Chờ đợi tôi họp xong với ban quản lý, sẽ đưa ra câu trả lời xác đáng nhất. Nếu như các anh chị không tin, có thể cầm lấy danh thiếp này của tôi, tôi dùng chính danh dự của mình, bảo đảm cho các anh chị. Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ để anh chị có được câu trả lời hài lòng!”

Nhìn thấy Tiêu Hân Hân đưa ra danh thiếp, hơn nữa phong cách nói chuyện cũng rất chân thành, lịch sự. Nhất thời, ánh mắt của đám công nhân không khỏi liền nhìn với nhau. Sau đó, một người đại diện trong số bọn họ, đi tới trước mặt của Tiêu Hân Hân, nói ra.

“Được, xem như lần này chúng tôi tin cô. Nhưng mà, chúng tôi sẽ không quay lại làm việc nữa đâu. Trừ phi mấy người các cô có thể giải quyết vấn đề tai nạn của Triệu Minh, trả lại tiền công mà phía công ty của các cô đã nợ chúng tôi suốt mấy tháng nay. Đến lúc đó, chúng tôi không chỉ trở lại làm việc chăm chỉ, mà con cúi đầu xin lỗi với cô.”

“Tốt, cứ quyết định như vậy đi!”

Tiêu Hân Hân rất dứt khoát, trực tiếp đưa ra danh thiếp, bắt tay với người đại diện của nhóm công nhân. Sau đó, cô cùng với Trần Viễn và ban quản lý của công trường do quản đốc Dương dẫn đầu, đi vào trong văn phòng làm việc.

Ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này tỏ ra cực kỳ nghiêm túc. Ánh mắt của cô lộ ra mấy phần sắc bén, chăm chú nhìn về phía quản đốc Dương.

“Chú Dương, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Cháu cần một lời giải thích rõ ràng.”

“Việc này…”

Trên khuôn mặt mập mạp của quản đốc Dương, lúc này không ngừng chảy đầy mồ hôi. Ông ta hơi khẽ liếc mắt, nhìn về phía đội trưởng của đội bảo vệ, đang ngồi ở vị trí gần đó.

Lúc này, Tiêu Hân Hân cũng để ý đến. Ngoài mấy nhân vật chủ chốt của ban quản lý, thì người đàn ông trung niên này dường như cũng có vai trò hết sức quan trọng. Điều này, để cho trong lòng của Tiêu Hân Hân sinh ra một chút biểu hiện khác thường.

“Thưa tổng giám đốc, thật ra chuyện này cũng không có gì to tát. Đám công nhân đó làm việc không có cẩn thận, dẫn đến tai nạn lao động. Ban quản lý của công trường cùng với quản đốc Dương đã hỗ trợ chi phí điều trị, còn đưa cho người nhà của bọn họ một ít tiền. Nhưng đám người này thật sự là kẻ tham lam, càng ngày càng không biết điều. Bọn họ không những không có biết ơn lòng tốt của mọi người ở đây, còn muốn đến để gây sự.”

“Thế còn chuyện nợ lương là như thế nào?”

Chờ cho gã đội trưởng đội bảo vệ lên tiếng giải thích hết, Tiêu Hân Hân lại lần nữa lên tiếng hỏi thăm. Lúc này, tên đội trưởng không có mở miệng ra nói chuyện, mà đưa mắt nhìn về phía quản đốc Dương, cùng với nữ thư ký ngồi ở bên cạnh của ông ta.

“Thưa tổng giám đốc, thật ra chuyện này lần trước chúng tôi đã có báo cáo lên tổng công ty rồi. Mấy tháng nay, bên phía công trường không thể trả tiền cho công nhân, là do quá trình giải ngân bị chậm trễ. Hơn nữa, bên nhà đầu tư cũng xảy ra một chút vấn đề. Thế nên, chuyện tiền lương của công nhân mới chậm trễ vài tháng. Nhưng mà, việc này cũng đã được phía ban quản lý giải quyết, cũng đã hỗ trợ một ít cho công nhân.”

Để cho nữ thư ký đứng lên báo cáo. Lúc này, quản đốc Dương mới niềm nở, nhìn về phía Tiêu Hân Hân mỉm cười.

“Hân Hân, cháu cũng thấy rõ rồi đó. Chú cũng không phải là không ra sức làm việc cho cháu, mà do lũ công nhân ngoài đó quá mức tham lam. Hơn nữa, bọn chúng còn là một lũ lười biếng, làm việc cẩu thả. Nếu như không phải chú nể tình bọn họ theo chú nhiều năm, lúc này chú đã đem bọn chúng tống cổ ra ngoài hết rồi.”

Vừa nói, ông ta vừa xoa xoa lấy đôi bàn tay, ánh mắt hơi có một chút liếc xéo nhìn về phía mấy người ngồi ở phía dưới của mình. Ngay lập tức, những người còn lại trong ban quản lý đều không khỏi phụ họa, liên tục hù theo. Chỉ có điều, ngay lúc này một âm thanh hết sức đột ngột, bỗng dưng vang lên.

“Ồ, thế nhưng tôi lại nghe nói rất khác. Tôi nghe có người nói, do vật tư của công trình bị ăn bớt ăn xén. Hơn nữa, đồ bảo hộ lao động cũng không được cấp đầy đủ cho công nhân. Thế nên, tai nạn mới xảy ra. Mà tiền lương nửa năm nay, các anh cũng chưa từng cấp cho công nhân một đồng. Điều này tôi nói có đúng không?”

Người lên tiếng nói chuyện lúc này chính là Trần Viễn. Sau khi đưa Tiêu Hân Hân đi vào phòng họp, anh đã bí mật vòng trở lại, cùng với mấy công nhân ở bên ngoài tiếp xúc. Mặc dù vừa nãy anh đã ra tay khá nặng, nhưng người công nhân kia cũng không có bị thương nghiêm trọng. Ngược lại, bọn họ thấy Trần Viễn muốn điều tra về chuyện tai nạn lao động, cũng như tiền lương bị ăn chặn thì đều cực kỳ phối hợp, liên tục nói cho anh biết tất cả những việc có liên quan đến ban quản lý của công trường.

Advertisement
';
Advertisement