Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Thời gian chậm rãi trôi qua, Trần Viễn đứng ở phía trên vách núi đợi một hồi thật lâu vẫn chưa thấy Tiểu Bạch quay trở lại. Lúc này, trong lòng không khỏi mang theo mấy phần sốt ruột, anh mới nhỏm người, nhìn xuống phía dưới vách đá.

Vụt!

Đột nhiên, một cái bóng đen từ phía dưới vách núi nhảy vụt qua, rồi lên trên bả vai của anh đứng. Trong lòng có chút giật mình, Trần Viễn vội xoay đầu nhìn lại thì đã thấy được Tiểu Bạch lúc này đang đứng ở phía trên bả vai, kêu nhẹ một tiếng.

“Chít chít!”

Nghe được tiếng kêu của nó, lại nhìn thấy trên người của nó không có bất kỳ vết thương nào, Trần Viễn không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng mà, cũng không đợi anh lên tiếng hỏi thăm, lúc này từ trong miệng của Tiểu Bạch đột nhiên phun ra một mảnh bạch sắc. Sau đó, một nhánh Huỳnh Quang Thảo rơi xuống trước mặt của Trần Viễn.

Vội vàng cúi xuống đem Huỳnh Quang Thảo nhặt lên, lúc này Trần Viễn mới tỉnh ngộ, vừa rồi Tiểu Bạch đột nhiên lao xuống vách núi, chính là muốn đem Huỳnh Quang Thảo thu thập.

Thế nhưng, vách núi này sâu như vậy, nó làm sao có thể làm được?

Giống như nhìn hiểu được ánh mắt của Trần Viễn, Tiểu Bạch lúc này lại phun ra mấy ngụm bạch quang. Chỉ trong chốc lát, mặt đất ở dưới chân anh vậy mà chất đầy hơn mười mấy gốc Huỳnh Quang Thảo.

Thấy được cảnh tượng này, tròng mắt của Trần Viễn có chút trừng lớn.

“Mày làm sao lại tìm ra được nhiều Huỳnh Quang Thảo như vậy?”

Mặc dù Tiểu Bạch cũng không biết Huỳnh Quang Thảo là thứ gì, nhưng nhìn thấy ngón tay của Trần Viễn chỉ về phía mấy gốc thực vật đang phát ra ánh sáng, nó mới khẽ kêu lên một tiếng.

“Chít chít!”

“Phía dưới, còn rất nhiều loại thảo dược này?”

Trần Viễn có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía Tiểu Bạch.

“Chít chít!”

Vừa kêu lên chít chít, Tiểu Bạch vừa gật gật đầu đáp lại. Đến lúc này, Trần Viễn rốt cuộc cũng nhịn không được, trực tiếp nhìn thẳng về phía Tiểu Bạch, trong đôi mắt mang theo mấy phần khác lạ.

“Xem ra, lần này tao thật là nhặt được bảo rồi!”

Cảm thán than nhẹ một tiếng. Lần này Trần Viễn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, anh vội vàng đem Huỳnh Quang Thảo thu thập vào trong nhẫn trữ vật. Sau đó, Trần Viễn cũng không có để cho Tiểu Bạch tiếp tục leo xuống vách núi mạo hiểm, mà anh mang theo đám sủng vật nhanh chóng đi theo đường cũ, quay trở lại vị trí ban đầu.

Lúc này, Tiểu Long đang nằm ở dưới mặt đất nghỉ ngơi, trên người của nó vết thương vẫn còn chưa có khô máu, thỉnh thoảng trong miệng của nó phát ra vài tiếng rên rỉ. Đây là lần đầu tiên, nó bị thương nặng đến như vậy.

Nằm ở một bên, mặc dù thương tích của Tiểu Hoàng cũng không nhẹ, nhưng nó so với Tiểu Long vẫn thoải mái hơn rất nhiều. Vết thương ở trước ngực của Tiểu Hoang lúc này đã kết vảy, đang tự động lành lại. Mặc dù nhìn có vẻ rất chậm chạp, nhưng bằng năng lực khôi phục của nó, thì chỉ qua chừng một hai ngày liền sẽ khỏi hẳn.

“Ngao!”

Đang lúc thiu thỉu buồn ngủ, đột nhiên trong miệng của Tiểu Long phát ra một tiếng gầm nhẹ. Sau đó, Tiểu Hoàng cũng giật mình, vội vàng đem hai mắt mở ra.

Lúc này, từ phía bên trong rừng cây đi ra một người ba thú. Tất nhiên, một người này chính là Trần Viễn, mà đi theo phía sau lưng của anh là Tiểu Bạch và hai con vật nhỏ.

Tiểu Long vừa thấy người đến là Trần Viễn, ánh mắt của nó lập tức lộ ra mấy phần mừng rỡ, dự định vỗ cánh bay tới nhưng lúc này nó mới chợt phát hiện ra, một bên cánh của nó đã bị chặt đứt, hiện tại cũng không có cách nào bay lên không trung được nữa.

“Ngao ô!!!”

Phát ra một tiếng cực kỳ thê lương, ánh mắt của nó nhìn về phía Trần Viễn cũng mang theo mấy phần buồn bực.

Trần Viễn biết, việc bị trọng thương lần này đối với Tiểu Long là một đả kích rất lớn. Nhưng anh cũng không đi tới an ủi nó, mà chỉ nhẹ nhàng hướng về phía vết thương ở trên người của Tiểu Hoàng xem qua một chút. Cảm giác thương thế của nó cũng không tính là quá mức nghiêm trọng. Lúc này, Trần Viễn mới ra hiệu, để cho nó thu lại hình thể, chui vào bên trong cơ thể của anh để tạm thời nghỉ ngơi, chữa thương.

Đối với mệnh lệnh của Trần Viễn, Tiểu Hoàng hoàn toàn không có một chút dị nghị nào. Nó rất nhanh liền hóa thành một vệt ánh sáng, chui vào bên trong mi tâm của Trần Viễn, biến mất không thấy gì nữa.

Nhìn thấy Tiểu Hoàng đã rời đi, bên cạnh cũng chỉ còn lại Tiểu Bạch cùng với hai con vật nhỏ. Nhưng mà, chủ nhân đối với nó chẳng hề quan tâm một chút nào, trong lòng của Tiểu Long cảm thấy vô cùng khó chịu, nó muốn nhích lại gần, để được anh an ủi.

Thế nhưng, Trần Viễn đột nhiên trừng mắt nhìn về phía nó, để cho nó có chút hoảng sợ, hơi cúi thấp đầu xuống.

“Lần này mày đã biết sai hay chưa?”

“Ngao… ngao…”

Tiểu Long mở ra đôi mắt to tròn, nhìn về phía Trần Viễn với vẻ mặt vô cùng khó hiểu. Nó cũng không biết, chủ nhân đang nói với nó cái gì. Chỉ là, nó có thể cảm nhận được từ trên người Trần Viễn có một chút cảm xúc không vui. Thế là, cái đầu của nó không khỏi cúi rụp xuống, bộ dáng vô cùng đáng thương, kêu lên một tiếng.

“Ngao ô!”

Nhìn thấy dáng vẻ này của nó, Trần Viễn không khỏi liên tục lắc đầu. Vốn dĩ, bằng vào thực lực của nó, thật sự cũng sẽ không bị thua thảm như vậy. Nhưng mà, tính cách của con rồng nhỏ này thật sự quá mức kiêu ngạo, nó vậy mà cùng với Cự Hùng trực tiếp cứng đối cứng. Nếu không, dựa vào năng lực của nó, cho dù đánh không lại đối phương, cũng sẽ không đến mức nhận tổn thương nghiêm trọng đến như vậy.

Thế nên, vừa rồi Trần Viễn mới dự định dạy dỗ nó một phen, đem sai sót bù đắp, để sau này nó không phải tiếp tục mắc phải sai lầm tương tự nữa. Thế nhưng, lúc này Trần Viễn mới bất chợt nhận ra, kỳ thật Tiểu Long vẫn chỉ là một đứa trẻ. Thực lực của nó mặc dù đã không thua kém gì anh, thế nhưng từ lúc sinh ra cho đến hiện tại, nó vẫn còn chưa đủ một tuổi. Thậm chí, so với Tiểu Hoàng nó hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm chiến đấu gì.

Có thể nói, đây là trận đấu đầu tiên của nó, cũng là một lần nó gặp được đối thủ cường đại đến như vậy. Đổi lại, nếu là Trần Viễn, anh cũng không có chắc chắn, mình có thể làm tốt hơn Tiểu Long hay không.

Chính vì thế, suy nghĩ một hồi Trần Viễn vẫn là quyết định bỏ qua cho nó. Sau đó, anh từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một gốc Huỳnh Quang Thao, đưa tới trước mặt của Tiểu Long.

“Ăn đi, thứ này có thể giúp mày khôi phục lại thương thế trên người. Thậm chí, nó còn có thể để cho mày mọc lại cánh.”

Vừa nhìn thấy được Huỳnh Quang Thảo ở trên tay của Trần Viễn, hai mắt của Tiểu Long tức thì tỏa sáng. Nó cũng không có do dự một chút nào, trực tiếp một ngụm, đem toàn bộ một gốc Huỳnh Quang Thảo nuốt vào trong bụng.

Thấy bộ dáng của nó như vậy, Trần Viễn không khỏi cảm thấy lo lắng. Anh cũng không biết, nó làm như vậy có thể phát huy ra hết toàn bộ tác dụng của thảo dược hay không.

Nhưng rất nhanh, anh liền đem cái ý nghĩ này bỏ đi. Bởi vì, vừa mới đem Huỳnh Quang Thảo nuốt xuống, trên người của Tiểu Long cũng phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bằng vào mắt thường Trần Viễn cũng có thể thấy được, vết thương ở trên người nó đang bắt đầu liền lại. Ngay cả mấy chỗ xương bị đứt gãy, lúc này cũng đã chậm rãi khôi phục. Tất nhiên, một bên cánh của nó hiện tại vẫn đang không ngừng chữa trị.

Qua chừng khoảng nửa giờ đồng hồ, toàn bộ vết thương bên ngoài của nó đã khôi phục trở lại giống như lúc đầu. Cho dù là cái đuôi cụt của nó, lúc này cũng đã mọc ra một cái đuôi mới, độ dài hoàn toàn phù hợp, không có một chút khác biệt gì.

“Ngao!”

Kích động kêu lên một tiếng, Tiểu Long đối với Trần Viễn tỏ ra vô cùng kính sợ. Nó thật không có nghĩ đến, chủ nhân vậy mà lợi hại đến như vậy, chỉ đưa cho nó một gốc thảo dược, liền có thể để cho vết thương ở trên người của nó lành lặn trở lại.

Thế nhưng, lúc nó dự định lao tới, định cùng với Trần Viễn thân mật một chút, Trần Viễn liền vội vàng đưa tay ra ngăn lại.

“Đừng có đến đây, tao muốn bắt đầu chữa thương!”

Lúc này, trên người của Trần Viễn vẫn còn lưu lại không ít thương tích. Nhưng vì cứu Tiểu Bạch, anh chỉ có thể cố gắng chống đỡ, đi theo hai con vật nhỏ để tìm thảo dược.

Hiện tại, Tiểu Bạch đã được cứu tỉnh, vết thương trên người của Tiểu Long cũng đã khôi phục gần hơn phân nửa. Trần Viễn liền dự định lấy ra một gốc Huỳnh Quang Thảo, đem nó nuốt xuống.

Nhưng mới đưa lên được nửa chừng, động tác của anh bỗng dưng ngừng lại. Kỳ thật, thương thế của anh so với Tiểu Long và Tiểu Bạch vẫn là nhẹ hơn rất nhiều. Đối với loại thánh dược chữa thương giống như Huỳnh Quang Thảo, Trần Viễn lấy đi phục dụng cảm thấy có chút phí của.

Thế nên, nghĩ nghĩ một hồi, anh lại lần nữa đem nó cất trở vào bên trong nhẫn trữ vật. Chỉ có điều, trước khi cất đi Trần Viễn đột nhiên ngắt xuống một chiếc lá nhỏ, sau đó ngậm ở trong miệng, nhẹ nhàng nhai nát.

Ngay lập tức, một cỗ năng lượng vô cùng tinh thuần, từ trong cổ họng của Trần Viễn thuận theo huyết dịch, chảy dài qua kỳ kinh bát mạch. Cuối cùng, năng lượng phân tán vào trong tế bào, nhanh chóng đem tổn thương ở trên người của Trần Viễn chữa trị. Cho dù là chân khí vừa mới tiêu hao, lúc này cũng được bù đắp không ít.

Trần Viễn cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng lúc anh một lần nữa đem hai mắt mở ra, vết thương ở phía trước ngực của anh vậy mà đã không còn một có chút đau nhức nào, ngay cả làn da bên ngoài, hiện tại cũng trở nên trắng nõn, không có một chút tì vết.

Đặc biệt, một số ám tật ở trên cơ thể, lúc này cũng không còn xuất hiện. Nhất thời, trong lòng Trần Viễn không khỏi cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Anh thật sự không có nghĩ đến, chỉ là một chiếc lá cây, vậy mà có được tác dụng kinh khủng như vậy.

Như thế, vừa rồi để cho Tiểu Bạch cùng với Tiểu Long dùng hết hai gốc Huỳnh Quang Thảo, có phải là quá phung phí rồi hay không?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Trần Viễn liền nhịn không được lắc đầu, mỉm cười. Dù sao, trong nhẫn trữ vật của anh vẫn còn rất nhiều Huỳnh Quang Thảo. Nếu như có thể đem bọn chúng đưa trở về, mượn nhờ vào khả năng chế thuốc của Đinh Tử Nguyệt, có lẽ công dụng càng thêm lớn hơn.

Nghĩ đến điểm này, Trần Viễn cũng không còn để ý đến việc hao tốn hai gốc Huỳnh Quang Thảo để cho sủng vật của mình chữa thương nữa. Ngược lại, lúc này anh cảm giác được, tinh thần của mình vô cùng sảng khoái, lực lượng ở trong cơ thể cũng rất tràn đầy.

“Đi thôi, lần này chúng ta cần phải về nhà!”

Đứng dậy, đem theo Tiểu Long cùng với Tiểu Bạch và hai con vật nhỏ, Trần Viễn lại một lần nữa thẳng hướng về phía bảo tháp, nhanh chóng đi tới.
Advertisement
';
Advertisement