Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

“Không có!”

Trần Viễn rất dứt khoát trả lời, để cho Lương Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, cô mới kịp phản ứng lại, trừng to hai mắt, nhìn về phía anh.

“Thật sự không có?”

“Không có!”

Lần nữa chắc chắn khẳng định, lúc này Trần Viễn cũng dần bắt đầu mất đi kiên nhẫn, vội vàng nói ra.

“Trên người tôi thật sự chỉ có một chiếc nhẫn này. Hơn nữa, thứ này tôi cũng tuyệt đối không thể nào đưa cho cô. Thế nên, trước hết cô thử kiểm tra lại vật phẩm ở trong bình ngọc này đi. Đây đối với cô tuyệt đối là một món bảo vật vô giá!”

Nghe Trần Viễn nói đến nước này, rốt cuộc Lương Minh Nguyệt cũng từ trên nhẫn trữ vật của anh thu hồi lại ánh mắt. Sau đó, cô hơi cẩn thận đánh giá bình ngọc được đặt ở trên mặt bàn. Mặc dù, bề ngoài của chiếc bình ngọc này không có gì quá đặc thù, ngay cả phẩm chất cũng không đến mức xuất sắc. Nhưng mà, chỉ hơi quan sát một lúc, Lương Minh Nguyệt đột nhiên cảm nhận được một luồng hương khí nhàn nhạt, để cho hai mắt của cô nhất thời không khỏi sáng lên.

“Đây là?!”

Cũng không thể nào kịp chờ đợi, Lương Minh Nguyệt vội vàng đem bình ngọc mở ra. Lúc này, bên trong bình ngọc chỉ có duy nhất một hạt sen trắng trong suốt như thủy tinh. Hơn nữa, phía trên hạt sen còn quấn lấy thất sắc quang mang. Chỉ vừa nhìn đến, Lương Minh Nguyệt liền có thể cảm giác được hạt sen này thật sự rất bất phàm.

“Đây là một viên Thất Sắc Hạt Sen, năm ngàn năm mới sinh ra một cánh hoa, mười vạn năm mới kết xuất được một viên hạt sen. Hiện tại cảnh giới của cô chẳng phải vẫn còn dừng lại ở đại tông sư hậu kỳ hay sao? Chỉ cần đem nó phục dụng, cô có thể trực tiếp một bước tiến vào cảnh giới Địa Tiên ở trong truyền thuyết!”

Trần Viễn ở một bên chậm rãi giải thích.

Nghe xong, thần sắc của Lương Minh Nguyệt trở nên vô cùng kích động.

“Thật vậy sao?”

“Tất nhiên là thật, nhưng mà xác suất chỉ khoảng năm mươi phần trăm mà thôi. Nếu muốn cho an toàn, thì cảnh giới của cô ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới đại tông sư đỉnh phong. Như vậy, xác suất có thể tăng đến bảy, tám phần.”

Càng nghe, kích động ở trong lòng của Lương Minh Nguyệt không những không có giảm bớt, ngược lại càng thêm không cách nào tưởng tượng được, trừng trừng ánh mắt nhìn về phía Trần Viễn.

“Anh… anh sẽ không có lừa tôi đấy chứ?!”

Nhìn bộ dáng của Lương Minh Nguyệt như vậy, Trần Viễn không khỏi tức giận, trừng mắt.

“Tôi lừa cô làm gì? Nếu cô không muốn, vậy thì đưa nó trả lại cho tôi đi!”

Vừa nói, Trần Viễn vừa giả vờ đưa tay ra, dự định đem bình ngọc đoạt lấy. Lương Minh Nguyệt phản ứng cực nhanh, vội vàng ôm lấy bình ngọc, nhét vào trong ngực.

“Không được, đồ vật anh đã đưa cho tôi, làm sao có thế lấy lại được chứ?!”

Trong lúc nói cười, Lương Minh Nguyệt còn cố ý ưỡn ngực, để lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng, cùng một đường khe rãnh sâu đến hun hút, ánh mắt tràn đầy khiêu khích nhìn về phía Trần Viễn.

Nếu như khôn phải biết rõ tính cách của cô, lúc này Trần Viễn còn tưởng rằng Lương Minh Nguyệt đang muốn dụ dỗ anh. Dù sao, chỉ dựa vào động tác này của cô, có rất nhiều đàn ông không có cách nào kiềm chế được dục vọng của mình. Ngay cả bản thân Trần Viễn, trong một thoáng cũng hơi chút thất thần.

Nhưng rất nhanh anh liền tỉnh táo lại, cũng không bởi vì một chút du hoặc của đối phương mà xảy ra sai lầm.

“Khụ khụ, đồ vật của tôi đưa ra tất nhiên cũng không có ý định lấy lại. Bất quá, nếu như cô đã đồng ý, vậy thì việc này cô nhất định phải giúp tôi hoàn thành!”

Cố ý ho khan lên một tiếng, lúc này Trần Viễn mới đem ý định đến đây tìm Lương Minh Nguyệt nói ra một cách rõ ràng. Nghe xong, Lương Minh Nguyệt hơi thoáng kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn. Giống như, cô đang muốn nói: “Anh đang đùa tôi đấy à?”

Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có giải thích quá nhiều, mà chỉ đơn gian thuật lại một ít chuyện có liên quan đến việc nhờ vả của ông Cụ Tôn. Ngay sau đó, Lương Minh Nguyệt cũng hơi suy nghĩ một chút. Cuối cùng, cô mới gật đầu nói ra.

“Nể tình viên hạt sen mà anh vừa tặng cho tôi, tôi có thể giúp anh chuyện lần này. Nhưng mà, đám người của Minh Nguyệt Giáo cũng không dễ trêu chọc. Tôi nghe nói, giáo chủ của bọn họ hơn trăm năm trước đã đột phá đến cảnh giới Địa Tiên. Mặc dù chuyện này không biết có phải là thật hay không, nhưng nếu ông ta vẫn còn sống đến hiện tại, thì việc này cũng rất có thể chính là sự thật. Dù sao, thọ nguyên của một người luyện võ bình thường, cũng không thể nào vượt quá một trăm năm. Thế nhưng, lịch sử của Minh Nguyệt Giáo đã tồn tại gần cả ngàn năm. Mà vị giáo chủ này, rất có thể là người đã từng sáng lập ra giáo hội!”

Nghe Lương Minh Nguyệt nói như vậy, trong lòng Trần Viễn đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành. Quả thật, trước đó anh cũng không nghĩ đến điểm này. Nhưng hiện tại, suy nghĩ một chút, cảm giác lời này của Lương Minh Nguyệt cũng không phải là giật gật.

Dù sao, lần trước gặp mặt Cơ Vô Ngọc, Trần Viễn cũng đã cảm nhận được, khí tức trên người của vị chưởng môn này vô cùng cường đại. Cho dù là anh của hiện tại, cũng không có nắm chắc tiếp nhận được một chiêu của người này.

Hơn nữa, sau khi trải qua một chuyến hành trình đi đến Viễn Cổ Chiến Trường, tầm mắt của Trần Viễn cũng sáng tỏ hơn rất nhiều. Anh có thể xác định, vị trưởng môn của Thiên Cơ Môn nhất định đã đột phá đến cảnh giới ở trong truyền thuyết, Địa Tiên.

Thế nên, Trần Viễn cũng không có gì đảm bảo, vị giáo chủ của Minh Nguyệt Giáo đã trải qua hơn một ngàn năm truyền thừa, có thể đột phá đến cảnh giới Địa Tiên hay chưa. Một khi xuất hiện ở tổng đàn của bọn họ, Trần Viễn nhất định phải hành động thật cẩn thận. Nếu không, để vị giáo chủ này phát hiện ra thân phận chân thật của anh, Trần Viễn cũng không đám chắc mình có thể trốn thoát được hay không.

Chính vì thế, nghe được lời nhắc nhở của Lương Minh Nguyệt, Trần Viễn lúc này bắt đầu suy tính thiệt hơn. Sau đó, anh lại bàn giao cho đối phương một số thứ, cuối cùng mới chậm rãi rời đi.

“Cộc cộc!”

“Ai đấy?!”

“Là tôi đây!”

Đang ngồi ở trong phòng làm việc, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, Chương Tử Di không khỏi đưa đầu ngẩng lên. Nhưng sau khi nghe được âm thanh ở bên ngoài đáp lại, thần sắc của cô không khỏi lộ ra mấy phần hốt hoảng, xen lẫn với một chút biểu hiện khác lạ.

“Anh… anh làm sao lại đến đây?!”

Cẩn thận đem Trần Viễn kéo vào bên trong, ánh mắt của Chương Tử Di không ngừng nhìn qua bốn phía xung quanh.

Lúc này, trên đầu Trần Viễn đội lên một chiếc mũ lưỡi trai, trên mặt còn che bằng khẩu trang. Quần áo trên người của anh cũng là trang phục của công nhân viên quét dọn vệ sinh.

Nếu như không phải vừa rồi nghe được âm thanh nói chuyện bên ngoài của anh, Chương Tử Di cũng không có cách nào phát hiện ra được, người đứng ở trước mặt của cô chính là Trần Viễn.

“Tôi không thể đến nơi này của cô được sao?”

Trần Viễn đem khẩu trang tháo ra, dùng lấy ánh mắt hết sức phức tạp nhìn về phía Chương Tử Di.

Nghe thế, trong lòng của Chương Tử Di hơi thoáng kinh ngạc một chút. Sau đó, cô có chút xấu hổ lắc đầu.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi. Nếu không, anh cũng không có bị bọn họ bắt đi!”

Kỳ thật, trước khi đến đây Trần Viễn đã điều tra một chút tình huống vào hơn nửa tháng trước. Mặc dù không quá xác định, có phải là anh bị Chương Tử Di bán đứng hay không. Nhưng theo tìm hiểu của anh, thì tính cách của Chương Tử Di không hề giống như vậy. Thế nên, lúc này anh mới đến đây để tìm cô, hỏi ra một chút chuyện có liên quan đến ngày hôm đó.

“Tạm thời không cần phải nhắc đến việc này. Tôi chỉ muốn biết, ngày hôm đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vì sao tôi lại bị bọn họ bắt nhốt vào trong phòng thí nghiệm?!”

Nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn cũng không phải là đang tức giận. Lúc này, Chương Tử Di hơi thoáng do dự một chút. Sau đó, cô mới thận trọng nói ra.

“Kỳ thật, chuyện này cũng là một phần do lỗi của tôi. Trước khi rời khỏi đại lục để tiến ra biển đi tìm Viễn Cổ Chiến Trường, tôi đã đem chuyện này nói với một số người ở trong gia tộc. Khi đó, tôi cũng không có chắc chắn mình có thể an toàn trở về hay không. Thế nên, sau khi chúng ta rời đi khoảng chừng hơn một tháng, người của gia tộc của tôi đã lần theo dấu vết chạy đến. Lúc đó, tôi đã suy kiệt, hầu như không có cách nào rời khỏi hòn đảo. May nhờ có bọn họ kịp thời chạy đến, nên tôi mới có thể sống sót để trở về.”

Nghe Chương Tử Di giải thích một hồi, nhưng ánh mắt của Trần Viễn vẫn nhìn chằm chằm về phía đối phương.

“Còn sau đó thì sao?”

Âm thanh của anh rất nhẹ nhàng, cũng không nghe ra bất kỳ cảm tình nào. Thế nhưng, lời này lọt vào trong tai của Chương Tử Di, giống như mang theo một chút ý vị hoàn toàn khác. Thế nên, thần sắc của cô thoáng có mấy phần xấu hổ, lại xen lẫn với một chút thất lạc.

“Sau đó, lại chờ đợi thêm hai tháng, anh đột nhiên từ phía bên trong Viễn Cổ Chiến Trường bị truyền tống ra bên ngoài. Mặc dù tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh. Nhưng lúc đó, tình trạng cơ thể của anh rất tồi tệ. Hơn nữa, trên người cũng có không ít vết thương. Chính vì thế, người của chúng tôi đã nhanh chóng đem anh đưa về đất liền. Thế nhưng, chúng tôi vừa mới cập cảng không có bao lâu, người của bộ tổng tư lệnh đã tự mình chạy đến, bắt buộc chúng tôi đem anh giao ra. Anh cũng biết rõ, gia tộc chúng tôi chỉ là người làm ăn. Đối với chính phủ, tuyệt đối không dám gây ra xung đột trực diện. Thế nên là…”

“Thế nên là cô liền đem tôi giao cho bọn họ?!”

Tất nhiên, những lời này Trần Viễn không có nói ra khỏi miệng. Anh chỉ hơi nhìn cô một chút, sau đó liền đứng dậy, xoay người rời đi.

Nếu đã biết tất cả những gì muốn biết, Trần Viễn cũng không có ý định tiếp tục cùng Chương Tử Di trò chuyện. Thế nhưng, vừa nhìn thấy Trần Viễn xoay người đứng dậy, Chương Tử Di đột nhiên từ trên ghế vội vàng bật dậy. Sau đó, cô nắm lấy tay anh, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

“Anh… anh sẽ không trách tôi chứ?”

Nhìn vào trong ánh mắt của Chương Tử Di lúc này, có thể thấy được đáy mắt của cô xuất hiện một tia tình cảm vô cùng phức tạp. Tất nhiên, Trần Viễn cũng có thể nhìn ra được điều đó.

Nhưng anh chỉ đơn giản đáp lại: “Tôi không biết!”

Ngay sau đó, anh một lần nữa xoay người rời đi.
Advertisement
';
Advertisement