Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

“Cậu ngồi đi!”

Nhìn thấy Trần Viễn tự mình tìm đến, Thâm Hải giống như cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên. Ngược lại, thần sắc của ông ta tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, đưa tay chỉ về phía vị trí chỗ ngồi ở ngay phía đối điện.

Trần Viễn một chút cũng khách khí, anh tự mình ngồi xuống. Sau đó, chậm rãi nâng lên ánh mắt, nhìn về phía đối phương.

“Chắc hẳn ông cũng đã đoán ra được tôi đến nơi này là có việc gì. Hiện tại, tình huống ở đây tôi cũng không quá rõ ràng. Thế nhưng, thời gian của tôi rất có hạn. Chính vì thế, tôi rất muốn biết, người mà tôi muốn gặp, khi nào có thể tiếp xúc đến?”

Nghe hỏi đến, Thâm Hải cũng không có đáp lại. Lúc này, ông ta tự mình châm cho Trần Viễn một chén trà nhỏ, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.

“Đây là lá trà được hái từ trên núi Tuyết Sơn. Nghe nói, trước đây từng có một cổ phái tu tiên tự lập tông môn, tụ tập vô số môn đồ, cường thịnh suốt mấy nghìn năm. Đáng tiếc, thời gian trôi qua, môn phái này đã hoàn toàn tuyệt tích. Thế nhưng, Tuyết Sơn Cổ Thụ lại là một gốc danh trà, đã tồn tại hơn mấy chục ngàn năm. Có người nói rằng, nếu như phàm nhân có thể uống vào một ngụm nước trà được hái từ trên Tuyết Sơn Cổ Thụ, thì người đó có thể sống đến trăm tuổi, trên người không một chút tật bệnh. Mặc dù những lời truyền tụng này không biết có phải là thật hay không, nhưng giá trị của loại trà này thật sự rất đắt đỏ. Hiện tại, muốn mua được nó cũng không phải là việc dễ dàng gì!”

Vừa nâng chén trà nhấp vào một ngụm, Thâm Hải vừa giảng thuật về xuất xứ của Tuyết Sơn Cổ Thụ.

Nghe xong, trong lòng của Trần Viễn hơi thoáng giật mình một cái. Mặc dù lúc trước ở trong nhà của Cụ Tôn, đã từng uống qua cấp bậc linh trà, so với Tuyết Sơn Cổ Thụ còn muốn cao cấp hơn gấp trăm, ngàn lần. Thậm chí, trên người của anh hiện tại còn đang cất giữ không ít lá trà. Thế nhưng, nghe đối phương nói như vậy, anh cũng hơi có một chút hiếu kỳ, tập trung ánh mắt nhìn về phía chén trà.

“Ừm!”

Cũng thử nâng chén đặt lên trên môi, hơi nhấp nhẹ một ngụm. Nước trà vô cùng thanh mát, dễ chịu. Vừa uống vào một ngụm, Trần Viễn liền có cảm giác toàn bộ tinh thần của mình đều được thả lỏng, thư thái. Dường như tất cả phiền muộn ở trong lòng đều tan biến đi.

Tất nhiên, đây chỉ là một loại ảo giác mà thôi. Nước trà này cũng không có thật sự thần kỳ đến như vậy. Thế nhưng, nếu có thể thường xuyên dùng uống, quả thật là đối với tinh thần có lợi ích không nhỏ.



Thế nên, lúc này Trần Viễn cũng không có keo kiệt, mà liên tục gật đầu tán thưởng.

“Trà ngon!”

Nghe được lời khen này của anh, ánh mắt của Thâm Hải tức thì sáng lên. Đồng thời, trên khuôn mặt của ông ta cũng lộ ra một nụ cười cực kỳ sảng khoái.

“Ha ha ha, nếu như trà ngon, vậy thì cậu hãy uống nhiều thêm một chút nữa đi!”

Đối với một người ưa thích trà đạo giống như Thâm Hải, được người khác khen tặng trà của mình, là một loại hưởng thụ, vô cùng dễ chịu.

Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn lại đột nhiên đem chén trà đặt xuống. Sau đó, anh mới lắc đầu nói ra.

“Nước trà chúng ta có thể từ từ uống. Nhưng mà, chuyện tôi muốn hỏi ông, không biết câu trả lời là như thế nào?”

Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn trở nên nghiêm túc như vậy, ánh mắt của Thâm Hải hơi thoáng có một chút thất vọng. Nhưng mà, ông ta cũng biết mình không thể nào lừa gạt Trần Viễn được nữa. Thế nên, lúc này ông ta mới thở dài ra một hơi, chậm rãi lắc đầu, nói.

“Kỳ thật, chuyện này cũng không phải là tôi không muốn giúp anh. Thế nhưng, đã nhiều năm rồi, chúng tôi không thể nào liên lạc được với Tôn phu nhân. Có người nói là bà ấy đang bế quan tu luyện, muốn đột phá đến cảnh giới cao hơn. Cũng có người nói, bà ấy mấy năm trước đã bị tẩu hỏa nhập ma, đang bị giáo chủ giam lỏng ở trong một tòa mật thất, được cất giấu ở trong tổng đàn. Nói tóm lại, khoảng thời gian này, tôi cũng không có cách nào giúp cậu, liên hệ với bà ấy.”

Chậm rãi đem chén trà đặt xuống mặt bàn, vẻ mặt của Thâm Hải mang theo mấy phần áy náy, hướng về phía Trần Viễn thở dài.

Nghe thế, lông mày của Trần Viễn liền không khỏi nhăn lại. Kỳ thật, trước khi đến đây, Trần Viễn cũng đã từng điều tra qua lai lịch của vị Tôn phu nhân này. Chỉ là, lúc đó tin tức thật sự là quá mức mơ hồ, anh cũng không biết đối phương có thật sự còn sống hay là không.

Nhưng nghe được cách nói này của Thâm Hải, thì dường như tình huống cũng không được khả quan cho lắm. Cho dù Tôn Như Nguyệt vẫn còn chưa chết, nhưng bà ta chưa chắc là có thể cùng anh gặp mặt.

“Đã như vậy, tôi cũng không làm phiền ông nữa. Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ tự mình rời đi!”

Nói xong lời này, Trần Viễn liền dự định đứng dậy rời đi. Nhưng Thâm Hải giống như là nhớ ra việc gì, đột nhiên kêu lại.

“Khoan đã!”

Nghe tiếng kêu này của ông ta, Trần Viễn không khỏi xoay đầu nhìn lại, trong ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghi ngờ.



“Nếu như cậu thật sự muốn tiến vào tổng đàn, gặp mặt Tôn phu nhân, tôi có thể giúp cậu liên hệ với một người. Chỉ có điều, thân phận của người này hơi có chút đặc thù. Nếu như để tiết lộ ra ngoài, cho dù là tôi, cũng không thể nào gánh được.”

Vốn dĩ đã không có bất kỳ cơ hội nào tiến vào trong tổng đàn của Minh Nguyệt Giáo. Lúc này, nghe Thâm Hải nói như vậy, trong lòng của Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần ý mừng.

Chỉ là, ngoài mặt anh lại giả vờ ra rất suy tư. Qua một lúc, anh mới lắc đầu nói ra.

“Ông cũng biết, đám người của Minh Nguyệt Giáo các ông đối với tôi không hề có một chút hữu hảo nào. Nếu như không phải ông là người của Cụ Tôn, nói như thế nào tôi cũng sẽ không xuất hiện ở đây, càng không thể để cho người của Minh Nguyệt Giáo biết rõ hành tung của tôi. Đây là một sự mạo hiểm hoàn toàn không hề cần thiết. Thế nên, việc này tạm thời hãy gác lại một bên. Nếu như, ông có thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, tôi sẽ liên hệ với ông sau!”

Dứt lời, Trần Viễn liền dứt khoát rời đi. Mà nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn, Thâm Hải lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Kỳ thật, vừa rồi Trần Viễn đang giả vờ, Thâm Hải làm sao không phải đang muốn thăm dò anh?

Nói như thế nào, Trần Viễn cũng là người của Long Vệ, là một trong số các đối tượng được giáo chủ của Minh Nguyệt Giáo treo một giải thưởng cực kỳ kếch sù. Cho dù, trước đó bởi vì trả nợ ân tình của ông Cụ Tôn, thế nên Thâm Hải mới mạo hiểm đồng ý giúp đỡ, để cho Trần Viễn âm thầm tiến vào tổng đàn của Minh Nguyệt Giáo.

Nhưng mà, chuyện này đối với cả hai người bọn họ đều là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Một khi để cho người ở bên trong giáo hội phát hiện ra được, Trần Viễn tiến vào bên trong tổng đàn. Hơn nữa, người này còn do chính tay ông ta dẫn dắt tiến vào. Thì lấy tính cách của vị tông chủ kia, sợ rằng ông ta sẽ gặp phải họa sát thân.

Chính vì thế, vừa rồi ông ta mới biên ra cố sự, để từ chối khéo yêu cầu của Trần Viễn. Đồng thời muốn nhìn xem, thái độ của anh đối với chuyện này là như thế nào.

Hiện tại, nhìn thấy anh không có đáp ứng đi vào mạo hiểm, ngược lại rất trực tiếp, một lời liền cự tuyệt. Điều này để cho Thâm Hải đối với Trần Viễn mang theo một cái nhìn rất khác.

“Người này, quả thật không hổ danh là một trong số những nhân vật đứng đầu của Long Vệ. Đáng tiếc, hiện tại thời thế đã thay đổi. Cũng không phải dựa vào sức mạnh của một người liền có thể xoay chuyển được toàn bộ thế cục.”

“Ài, cũng không biết là vị tiền bối kia vì sao lại muốn mạo hiểm để lộ ra thân phận của phu nhân vào thời điểm nhạy cảm như thế này. Nếu như một khi chuyện này bại lộ ra ngoài. Sợ rằng, cho dù là phu nhân, bà ấy cũng rất khó tránh khỏi kiếp nạn.”

Trong lòng không ngừng thở dài lấy, lúc này Thâm Hải cũng không biết là mình đã đổi qua mấy lượt nước trà.

Chỉ có điều, ông ta càng không ngờ tới, kỳ thật Trần Viễn vẫn chưa có rời đi bao xa. Mượn nhờ vào lực lượng tinh thần cực kỳ cường đại của mình, anh hoàn toàn có thể đứng ở bên ngoài, xem thấu từng biểu hiện ở trên khuôn mặt của đối phương.

Tất nhiên, vì không để cho Thâm Hải phát giác ra điều gì bất thường, Trần Viễn chỉ có thể nghe được một ít âm thanh ở trong phòng phát ra, càng không thể nào nghe hiểu được tiếng lòng của người khác.



Cảm giác người này vẫn rất cẩn thận, Trần Viễn cũng không thu hoạch gì được nhiều, anh chỉ có thể âm thầm đem tinh thần lực của mình thu hồi lại.

Sau đó, anh đi trở lại phòng ngủ mà lúc trước Thâm Hải đã tự mình sắp xếp, dự tính sẽ nghỉ ngơi một đêm. Nhưng mà, chỉ vừa mới đi tới cửa phòng khoảng cách còn hơn vài bước, bước chân của anh đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, ánh mắt của anh giống như là thiểm điện, toàn bộ tập trung nhìn về phía cửa phòng.

Lúc này, bên trong phòng ngủ là một mảng tối đen như mực, không có một chút ánh sáng. Thế nhưng, bằng vào thính giác cực kỳ nhạy bén của bản thân, Trần Viễn có thể dễ dàng nghe được âm thanh hít thở của một người nào đó. Mặc dù âm thanh này rất nhỏ, người bình thường rất khó có thể nghe ra được.

Nhưng mà, bây giờ đã gần đến nửa đêm, ai còn xuất hiện ở trong phòng của anh vào lúc này?

Trong đầu nảy lên nghi hoặc, ánh mắt của Trần Viễn càng thêm trở nên lăng lệ, ác liệt.

Nếu như, trong phòng lúc này ẩn nấp là một tên sát thủ. Như vậy, chuyện lần này có phải cùng với Thâm Hải, có liên quan gì đó hay không?

Cố gắng đem tâm tình của mình áp chế xuống, bước chân của Trần Viễn cũng không có phát ra một chút tiếng động.

Anh rất cẩn thận, đem tay đẩy nhẹ ra cửa phòng. Đồng thời, trên tay còn cầm lấy một con dao găm. Chỉ cần đối phương dám làm ra hành động gì bất thường, thì anh nhất định sẽ dùng một đao này, đem đối phương đánh chết ngay tại chỗ.

Kẽo kẹt…

Cửa phòng vừa mới mở ra, một cái bóng đen đột nhiên ập đến. Lưỡi dao ở trên tay của Trần Viễn lóe lên, hướng về phía cổ họng của đối phương bổ xuống.

Một tiếng quát ở trong phòng, lúc này cũng vừa vặn vang lên: “Anh là ai?!”
Advertisement
';
Advertisement