Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Bị một quyền này của Trần Viễn đánh trúng, thân hình của gã ma tộc thống lĩnh lập tức bị đánh bay ra ngoài. Đồng thời, trong miệng của hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi.

“Ngươi…”

Tức giận trừng mắt nhìn về phía tên nhân loại ở phía trước mặt, gã thống lĩnh lúc này có chút hoảng sợ. Dựa vào chiến giáp của bản thân, hắn đã từng chinh chiến qua vô số hành tinh, cũng giành được vô số vinh quang.

Nhưng mà, chưa bao giờ hắn gặp qua một tên nhân loại nào lại có sức mạnh đáng sợ như vậy, chỉ dựa vào nhục thân, lại có thể khiến cho hắn bị thương. Hơn nữa, phía trên mũ giáp của hắn lúc này đã bị lõm xuống, in lên dấu của một nắm tay. Nếu như vừa rồi không phải là hắn kịp thời phản ứng, đã tránh đi vị trí yếu hại ở trên người. Sợ rằng, một quyền này đã trực tiếp đem mũ giáp ở trên đỉnh đầu của hắn phá toái. Điều này càng để cho gã thống lĩnh ma tộc cảm thấy kiêng kỵ không thôi.

“Hừ!”

Nhìn thấy tên ma tộc thống lĩnh này vậy mà ăn xong một quyền của mình vẫn còn có thể đứng vững. Lúc này, Trần Viễn cũng không có ý định bỏ qua cho hắn. Thế nên, thân hình của anh một lần nữa cấp tốc lao nhanh tới, dự định đem toàn bộ chiến trường nơi đây thanh lý một cách sạch sẽ.

Nhưng mà, thân hình của anh còn cách tên ma tộc thống lĩnh này một đoạn tương đối xa. Đột nhiên, một cái bóng đen đang ở phía trước bỗng dưng lao nhanh đi. Sau đó, một đường ánh đao đột ngột lóe lên, hướng về phía vị trí khớp nối giữa đỉnh đầu và thân của chiến giáp, chém nhanh tới.

Oành!

Phốc!

Lưỡi đao vô cùng sắc bén, trực tiếp đem khớp nối bên ngoài chém đứt. Đồng thời, phần đầu của gã ma tộc thống lính lúc này cũng bị chém xuống, lăn lông lốc ở trên mặt đất.

Thấy được cảnh tượng này, bước chân của Trần Viễn không khỏi dừng lại. Đồng thời, trong lòng của anh cảm thấy có chút khiếp sợ, nhìn về phía bóng đen đang đứng ở phía trước mặt của mình.

Vừa rồi, một đao của đối phương thật sự quá nhanh. Cho dù là Trần Viễn, anh cũng không có cách nào nhìn thấy được rõ ràng động tác của cô ta. Chỉ bằng một đao, đối phương liền dễ dàng đem tên ma tộc thống lĩnh đánh giết.

Điều này để cho Trần Viễn không khỏi nhìn về phía cô gái ở phía trước mặt, với ánh mắt cực kỳ lạ lẫm.

“Cô là ai?!”

Đáp lại Trần Viễn, chỉ là một ánh mắt lạnh lùng, không hề lộ ra bất kỳ tình cảm gì. Sau đó, thân hình của cô ta vậy mà trực tiếp xoay lại, hướng về phía trung tâm thành phố lao nhanh đi.

Nhìn theo bóng lưng của đối phương đã rời đi thật xa, lúc này trong lòng Trần Viễn mang theo vô tận cảm khái.

Anh thật sự không có nghĩ đến, chỉ là tình cớ cứu được một người ở trên đường, lại có được thực lực đáng sợ như vậy. Cô gái này mặc dù không nhìn được rõ tu vi, nhưng Trần Viễn có thể khẳng định thực lực của cô ta đã hoàn toàn không thua kém gì anh. Thậm chí, nếu trong tình huống bất ngờ, không kịp đề phòng sợ rằng chính anh cũng không có cách nào hoàn toàn tránh né đi một đao vừa rồi của đối phương.

Đây tuyệt đối là một nữ cao thủ, hơn nữa còn là một vị nữ sát thủ vô cùng lợi hại.

May mắn, đối phương cũng không đối với anh sinh ra địch ý. Ngược lại, vừa rồi từ trong ánh mắt của cô ta, anh có thể cảm nhận được một tia cảm xúc vô cùng kỳ lạ. Cũng không biết là anh đã từng nhìn thấy ánh mắt này ở đâu, nhưng nó để anh có loại cảm giác hết sức quen thuộc, trong lúc nhất thời anh cũng không có nghĩ ra là gặp được đối phương ở nơi nào. Đam Mỹ Hiện Đại

Nhưng lúc này, anh cũng không có tâm tình để ý đến những chuyện như vậy. Ánh mắt của anh, bắt đầu chuyển hướng, tập trung nhìn về phía vị trí trung tâm của chiến trường.

Hiện tại, toàn bộ ma tộc đều đã bị anh đánh giết. Hết thảy hơn mười người, bao gồm cả tên ma tộc thống lĩnh, tổng cổng là mười một người, tương ứng với một tiêu đội trong biên chế của quân đội.

Mặc dù đám người này trên thân mặc chiến giáp rất kín kẽ, vũ khí cùng cực kỳ hiện đại. Nhưng thực lực của bản thân bọn chúng lại không tính là mạnh mẽ, nhiều nhất chỉ tương đương với một vị võ giả cấp bậc đại sư mà thôi.

Ở trước mặt của Trần Viễn, những kẻ này hoàn toàn không có một chút lực hoàn thủ nào. Thế nhưng, đổi lại là một vị tông sư, thậm chí là đại tông sư bình thường, thật sự muốn giết được bọn chúng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Dù sao, vũ khí của bọn chúng sử dụng đều có lực công kích rất mạnh. Cho dù là Trần Viễn, một khi bị đánh trúng anh cũng không thể nào tiếp nhận được. Thế nhưng, dựa vào tốc tộ của bản thân, Trần Viễn lại hoàn toàn có thể đem chúng tránh nè, đồng thời tiến hành phản kích, để bọn chúng không kịp trở tay.

Chính vì thế, vừa rồi anh mới nhẹ nhõm như vậy liền đem bọn chúng xử lý. Thậm chí là đánh đến chúng không kịp trở tay.

Chỉ có điều, vừa rồi vì quá nôn nóng, lại không cách nào đo lường được lực phòng ngự của chiến giáp. Thế nên, hầu như toàn bộ chiến giáp ở trên người của bọn chúng, đều bị anh một quyền phá hủy.

May mắn, lúc này nằm trong hố đất còn có một bộ chiến giáp vẫn còn tương đối nguyên vẹn. Đây là bộ chiến giáp ở trên người tên ma tộc thông lĩnh vừa rồi, bị một đao của nữ sát thủ kia giết chết.

Hiện tại, mặc dù phần đầu của nó đã bị cắt rời, nhưng so với những chiến giáp còn lại, quả thật là hoàn mỹ hơn rất nhiều lần.

Không do dự một chút nào, anh tự mình đi tới, hơi động ý niệm một chút, lập tức, ánh sáng từ nhẫn trữ vật đeo ở trên tay của anh lóe lên. Đồng thời, toàn bộ áo giáp cùng với thi thể của tên ma tộc thống lĩnh đều bị thu vào bên trong.

Ngay sau đó, lại quan sát bốn phía xung quanh một hồi, hoàn toàn không có phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu gì bất thường. Lúc này, Trần Viễn mới lần nữa hướng về phía nhà gỗ ở trên đỉnh đồi của Thâm Hải đi tới.

“Lão đại, anh không có sao chứ?”

Nhìn Trần Viễn đi trở về, trên người mang theo rất nhiều vết máu, trong lòng của Hoàng Phi hơi có chút lo lắng, vội vàng lên tiếng để hỏi thăm.

Trần Viễn chỉ hơi đưa mắt nhìn sang, sau đó anh liền lắc đầu đáp lại.

“Tôi không có việc gì, cậu cũng trở về nghỉ ngơi đi. Đêm nay, có lẽ còn có một chút chuyện, tôi muốn tự mình phải đi xử lý.”

Nói xong lời này, Trần Viễn trục tiếp đi thẳng về phía phòng ngủ của Thâm Hải.

Lúc này, Irina không biết từ chỗ nào, bỗng dưng lao nhanh tới, nhìn thấy vết máu ở trên người của Trần Viễn, cô có chút thất kinh. Sau đó, cấp tốc nắm lấy tay anh, vẻ mặt tràn đầy quan tâm nói ra.

“Anh… anh không có sao chứ?”

Nhìn thấy được vẻ mặt tràn đầy lo lắng của cô, Trần Viễn cũng chỉ lắc đầu, mà không có lên tiếng trả lời. Ngược lại, Thâm Hải lúc này lại đột nhiên đẩy cửa bước ra. Thấy được Trần Viễn đang hướng về phía cửa phòng của mình đi tới. Ông ta hơi khẽ gật đầu, ra hiệu cho Trần Viễn có thể tự mình tiến đến.

Thấy vậy, Trần Viễn mới xoay người, vỗ nhẹ lên bả vai của Irina, thấp giọng an ủi.

“Cô yên tâm đi, tôi không có vấn đề gì. Hiện tại, tôi còn có một chút việc cần phải đi xử lý. Nếu cô không có việc gì, vậy thì tự mình trở về phòng ngủ sớm đi. Ngày mai, tôi sẽ liên lạc với chính quyền địa phương, giúp cô mua một vé máy bay để trở về nước.”

Dứt lời, Trần Viễn cũng không tiếp tục dừng lại ở bên ngoài, mà hướng thẳng về phía phòng ngủ của Thâm Hải đi tới.

Nhìn theo bóng lưng của anh, Irina hơi cắn chặt môi, giống như làm ra một quyết định gì đó vô cùng trọng đại, ánh mắt của cô vậy mà hiện lên một tia vô cùng kiên định.

Điều này Trần Viễn cũng không hề hay biết. Khi anh đi vào bên trong phòng ngủ của Thâm Hải. Lúc này, ở trong phòng của ông ta, vậy mà ngồi đó một người phụ nữ mặc áo đen, toàn thân che kín không hề để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Nhìn thấy người phụ nữ này, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Đồng thời, anh hơi đảo mắt, muốn tìm xem Thâm Hải đang ở nơi nào.

“Không cần phải tìm, ông ấy đã có việc đi ra ngoài rồi!”

Giống như biết rõ Trần Viễn đang muốn tìm ai, lúc này người phụ nữ áo đen mới thấp giọng nói ra.

Âm thanh này của đối phương rõ ràng cố tình biến đổi, để anh không có cách nào phân biệt được rõ cô ta là nam hay nữ. Thậm chí, thanh điệu còn có chút khàn khàn, thật sự rất khó xác định được đối phương là người như thế nào.

“Nếu như cô đã ở đây, chắc hẳn là biết rõ mục đích của tôi đến đây làm gì? Hiện tại, tôi có một việc muốn nhờ cô hỗ trợ, nếu cô có thể giúp được tôi. Thì chuyện phiền toái mà các cô gặp phải, tôi có thể tự mình đi xử lý. Cô cảm thấy như thế nào?!”

Vừa gặp mặt, liền nghe Trần Viễn nói ra một câu như vậy, rõ ràng trong mắt của người phụ nữ mặc áo đen thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, cô lại nhịn không được, bắt đầu bật cười. Tiếng cười của cô giống như là chuông bạc, hai ngọn đồi ở trước ngực cho dù bị quần áo che kín, lúc này cũng bắt đầu nhảy lên chập chờn, thật sự là để cho Trần Viễn có chút nhịn không được, nhìn nhiều mấy lần.

Bất quá, ngay sau đó, âm thanh của cô gái này liền lộ ra mấy phần lạnh lùng. Trong thanh âm cũng mang theo một chút ý xem thường.

“Anh là Trần Viễn đúng không? Trước khi đến đây, tôi đã từng không ít lần nghe người khác nhắc qua cái tên của anh. Nhưng xem ra, những gì bọn họ nhắc đến đều chỉ là lời bịa đặt. Anh không chỉ tự cao tự đại, mà còn vô cùng ngu ngốc. Anh cho rằng bản thân mình là ai? Thật sự chính là thần linh sao? Đối mặt với đám quái vật xấu xí ngoài kia, anh có tin không, tôi chỉ cần dùng một đầu ngón tay đều có thể giải quyết bọn chúng!”

Đối mặt với giọng cười tràn đầy mỉa mai của đối phương, trong lòng của Trần Viễn không những không có tức giận. Ngược lại, anh còn cười, cười một cách vô cùng tự tin.

“Mặc dù tôi không phải là thần linh, nhưng tôi lại có cách xử lý được thần linh. Cho dù là vị giáo chủ thần bí mà các cô vẫn đang tìm kiếm có đạt đến cảnh giới Địa Tiên, thì tôi vẫn có cách đưa ông ta xử lý!”
Advertisement
';
Advertisement