Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Đột nhiên bị đánh, để cho Trần Viễn không kịp phòng bị, hét lên một tiếng kêu thảm. Thế nhưng, bóng lưng của Lưu Mẫn Nghi lúc này đã đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Trong phòng chỉ còn lại đại tá thủ trưởng công an thành phố, cùng với đội phó Lê Đức Hòa đang đứng ngây ngẩn nhìn theo Lưu Mẫn Nghi đi xa.

“Thành thật xin lỗi, đã để cho các anh phải chịu chút oan ức, ngồi ở trong này. Đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu như các anh có việc gì cần, có thể trực tiếp liên hệ với tôi. Xử lý được tôi sẽ giúp các anh xử lý!”

Sau khi bóng lưng của Lưu Mẫn Nghi đã đi xa, lúc này đội phó Lê Đức Hòa mới theo sắp xếp của thủ trưởng, nhìn lấy mấy người Trần Viễn, cười rất ôn hòa. Chỉ có điều, cả Trần Viễn và A Hổ đều không để ý gì đến anh ta. Mấy người bọn họ chỉ tượng trưng gật đầu xem như đáp lại. Ngay sau đó, mấy người A Hổ cũng theo Trần Viễn đi ra khỏi đồn công an.

“Lão đại, là chúng tôi đã làm liên lụy đến anh. Nếu như anh không chê, có thể đến quán bar của tôi, tôi sẽ mời anh một bữa thật hoành tráng. Anh cảm thấy thế nào?”

Dừng lại ở trước chiếc xe ô tô 16 chỗ do đàn em của mình lái đến, A Hổ lúc này mới tỏ ra áy náy, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.

Thế nhưng, Trần Viễn lại rất cương quyết, lắc đầu: “Không cần, tôi còn phải về nhà ngủ sớm. Các anh tự mình vui vẻ đi, tôi đi về trước đây!”

Nói xong, Trần Viễn cũng không đợi cho A Hổ kịp lên tiếng lôi kéo, anh đã trực tiếp ngồi vào trong xe ô tô của mình, sau đó chạy thẳng một mạch về nhà.

Nhìn theo chiếc xe ô tô của Trần Viễn dần dần biến mất ở trên đường cái, lúc này A Hổ không khỏi tiếc nuối thở dài một hơi. Thấy vậy, một gã đàn em đứng ở bên cạnh, có chút khó chịu, nói ra.

“Anh Hổ, mặc dù người này rất có thực lực. Nhưng mà, hắn lại quá mức ngạo mạn, cũng không nể chút mặt mũi của anh. Em thấy…”

Lời của gã này còn chưa có nói hết, ánh mắt sắc lạnh của A Hổ đột nhiên nhìn đến, để cho hắn nhịn không được vội vàng co rụt cổ lại. Đồng thời, từ trong cổ họng nuốt xuống một ngụm nước bọt, âm thanh cũng dần trở nên lắp bắp.

“Đại… đại ca, là… là em lỡ miệng. Sau… sau này… em… em sẽ không dám tái phạm nữa.”

Nhìn thấy gã đàn em lúc này tỏ ra sợ hãi như vậy, A Hổ lúc này mới thu lại ánh mắt tức giận của mình. Thế nhưng, A Hổ vẫn không quên hừ lên một tiếng, đồng thời phát ra âm thanh cảnh cáo.

“Tôi không muốn phải nhắc lại thêm một lần nào nữa. Hy vọng, các cậu có thể nhớ rõ câu nói này của tôi. Từ lúc này trở đi ai dám đối với ân nhân của A Hổ tôi có lời bất kính, thì đó chính là đang bất kính với A Hổ tôi. Mà kẻ bất kính với tôi, hậu quả như thế nào, các cậu cũng rõ rồi chứ hả?”

Nghe được lời này, lại nhìn thấy bộ dáng cực kỳ nghiêm túc của A Hổ. Lúc này, toàn bộ đám đàn em của A Hổ đều cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đồng thanh hô lên.

“Rõ, thưa đại ca!”

Cộc! Cộc!

“Trần Viễn, anh có ở trong phòng hay không?”

Trần Viễn vừa mới từ dưới lầu bước vào trong phòng không được bao lâu, tiếng gõ cửa cùng với âm thanh của Tiêu Hân Hân đột nhiên vang lên, để cho lồng ngực của anh không khỏi nhảy lên lộp bộp một cái.

Ngay sau đó, Trần Viễn giả vờ như mới vừa mới tỉnh ngủ, đưa tay lên miệng ngáp dài một hơi. Sau đó, anh mới chậm rãi đem cửa phòng mở ra.

“Cô tìm tôi có việc gì?”

Nhìn thấy Tiêu Hân Hân trong bộ trang phục đồ ngủ, đứng ở trước cửa phòng của mình. Hơn nữa, bên trong cũng không có mặc nội y. Nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lóe lên một ít ánh sáng kỳ dị. Chỉ có điều, rất nhanh anh liền đem tâm tình của mình bình ổn xuống. Đồng thời, anh còn đưa tay lên mắt dụi dụi vài cái. Từ bên ngoài nhìn vào, quả thật rất giống với người vừa mới trong mộng tỉnh dậy.

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn đến đây cảm ơn anh về chuyện lúc trưa. Nếu như anh đang ngủ, vậy tôi sẽ không làm phiền nữa.”

Giống như cũng không phát hiện ra sự bất thường ở trên người của Trần Viễn, Tiêu Hân Hân chỉ hơi áy náy nói ra mấy câu. Ngay sau đó, cô liền nhanh chóng xoay người, quay trở về phòng ngủ của mình.

Nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Hân Hân nhanh chóng rời đi, trong lòng Trần Viễn không khỏi xuất hiện vài cái ý nghĩ kỳ lạ. Thế nhưng, động tác của Tiêu Hân Hân thật sự rất nhanh. Chỉ thoáng một chút, cô đã quay trở lại trong phòng ngủ của mình.

Lúc này, Trần Viễn chỉ có thể âm thầm đáng tiếc, lắc đầu một cái. Kỳ thật, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tiêu Hân Hân ăn mặc như vậy xuất hiện ở trước mặt của mình. Tất nhiên, ngoại trừ chuyện đã xảy ra ở khách sạn lần trước là không tính.

Hơi lắc lắc đầu vài cái, Trần Viễn cũng không có suy nghĩ nhiều. Anh nhanh chóng xoay người, trở lại phòng ngủ của mình. Sau đó, sự mệt mỏi từ trên cơ thể nhanh chóng kéo đến, để cho Trần Viễn nhất thời nhịn không được, nhắm mắt ngủ say một cách ngon lành.

Trong khi đó, ngồi ở trong phòng ngủ của mình, lúc này tinh thần của Tiêu Hân Hân đang rất hoảng loạn. Vừa rồi, đứng ở trước mặt của Trần Viễn cô còn tỏ ra bình tĩnh. Nhưng hiện tại, vẻ mặt của cô đã trở nên đỏ bừng lên, trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ rối loạn.

“Tiêu Hân Hân ơi là Tiêu Hân Hân, mày làm sao lại có suy nghĩ như vậy ở trong đầu được chứ? Vừa rồi, ánh mắt của anh ta thật sự là rất đáng sợ. Không biết, anh ta có nhìn thấy hết những gì bên trong của mình hay không?”

Càng nghĩ, trong lòng của Tiêu Hân Hân càng thêm hỗn loạn. Đồng thời, ánh mắt của cô nhất thời có chút nhịn không được, cúi xuống trước ngực của mình, sau đó phát ra một tiếng thở dài.

“Không được, không được! Mình không thể nào để ý đến anh ta được. Mình nhất định phải ly hôn với anh ta, mình chỉ yêu Thiếu Kiệt mà thôi. Mình tuyệt đối không được động lòng với một người như anh ta.”

Cố ý đưa tay lên vỗ mạnh trên khuôn mặt của mình. Thế nhưng, tâm tình của Tiêu Hân Hân lúc này đã rất lộn xộn. Những thứ hình ảnh liên quan đến Trần Viễn, không ngừng liên tục xuất hiện ở trong đầu của cô, khiến cho cô cảm thấy rất phiền muộn, khó chịu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Viễn thức dậy từ rất sớm. Hôm qua, sau khi trở về ngủ một giấc thật sâu, tinh thần của Trần Viễn lúc này trở nên khá tốt. Thế nhưng, ngay khi anh đi ra khỏi phòng của mình, dự định bước xuống dưới lầu. Đột nhiên, anh nghe được tiếng nói chuyện của ba mẹ con nhà họ Tiêu.

“Hân Hân, tình hình của thằng Thiếu Kiệt sao rồi? Mẹ nghe nói, mấy hôm trước nó bị người ta đánh, chuyện này có thật hay không?”

Nghe hỏi, Tiêu Hân Hân liền gật đầu đáp lại: “Dạ, vâng ạ!”

Nghe thế, thái độ của bà Nhu tức thì trở nên nổi giận, âm thanh cũng phát ra cao hơn.

“Đúng là cái lũ khốn nạn mà, bọn chúng vậy mà dám ra tay đánh con rể của mẹ. Không được, Hân Hân, hôm nay con phải nhất định đi cùng với mẹ, đến bệnh viện để thăm thằng Thiếu Kiệt.”

Lúc này, động tác của Tiêu Hân Hân hơi có chút ngừng lại. Đồng thời, hai đầu lông mày của cô có mấy phần nhăn nhó. Thế nhưng, sau một lúc cô vẫn gật đầu đáp lại.

“Dạ, được rồi, để lát nữa con cùng với mẹ vào thăm anh ấy.”

Nghe được Tiêu Hân Hân đồng ý, sắc mặt của bà Nhu lúc này tỏ ra cực kỳ hớn hở. Nhưng mà, nghe được tiếng bước chân của Trần Viễn vọng đến, sắc mặt của bà ta tức thì thay đổi một trăm tám mươi độ, lộ ra dáng vẻ cực kỳ chán ghét. Hơn nữa, trong cổ họng của bà ta còn phát ra một tiếng cười lạnh.

Mà đối với mấy việc này, Tiêu Hân Hân cũng không có để ý. Ánh mắt của cô chỉ hơi nhìn Trần Viễn một chút, sau đó chậm rãi nói ra.

“Anh Viễn, lát nữa tôi có việc sẽ chở mẹ tôi đến bệnh viện một lúc. Nếu như anh không có việc gì, có thể đến công ty trước để chờ tôi. Còn không, anh có thể đến khách sạn để làm việc. Anh có thể tự mình lựa chọn.”

Nói xong, Tiêu Hân Hân giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì. Lúc này, cô mới tiếp tục lên tiếng nói tiếp.

“À, phải rồi. Vừa nãy tôi đã chuyển vào trong tài khoản của anh năm mươi triệu, xem như đây là phần thưởng cho phần hợp đồng hôm qua anh giúp tôi dành được. Đương nhiên, đây chỉ là một phần thưởng nhỏ mà thôi. Sau khi dự án này hoàn thành, tôi sẽ trích thêm phần trăm tặng riêng cho anh. Anh không có ý kiến gì chứ?”

Từ đầu đến cuối, Trần Viễn cũng không có lên tiếng đáp lại. Sau khi nghe Tiêu Hân Hân nói xong, anh mới gật đầu xem như đồng ý.

Sau đó, Trần Viễn mới chậm rãi ngồi xuống, dự định lấy ra phần ăn của mình. Thế nhưng, bà Nhu lại nhìn anh với ánh mắt cực kỳ khó chịu, nói.

“Này, cậu còn ăn cái gì mà ăn? Không biết tự mình ra ngoài mua đồ ăn sáng hay sao? Phần này là của con Ki với con Tồ, còn không đến lượt của cậu ăn đâu.”

Nói xong, bà Nhu cũng không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của Trần Viễn, trực tiếp đem lấy phần thức ăn trên bàn, mang xuống đặt ở trước mặt của hai con chó đang nuôi trong nhà.

Advertisement
';
Advertisement