Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Lúc này, đầu óc của Trần Viễn không khỏi trở nên choáng váng. Anh cũng không có nghĩ đến Tiêu Hân Hân lại uống rượu say đến mức như vậy.

Nhưng mà, còn chưa đợi cho Trần Viễn lấy lại tinh thần, đột nhiên trên môi của anh cảm nhận lấy một trận ẩm ướt. Sau đó, hai mắt của anh không khỏi mở lớn, toàn bộ linh hồn cũng trở nên trống rỗng.

Tiêu Hân Hân vậy mà chủ động hôn anh?

Từng luồng ánh sáng chiếu xuống, trong lúc đang ngủ say Trần Viễn không khỏi giật mình tỉnh dậy. Ngay sau đó, ánh mắt của anh hơi có mấy phần hốt hoảng, quay sang nhìn ngay bên cạnh.

Nhưng lúc này, vị trí ở bên cạnh anh đã hoàn toàn trống rỗng, anh cũng không thấy Tiêu Hân Hân ở đây. Đưa tay lên dụi dụi mắt, lại vỗ nhẹ lên trên khuôn mặt của mình. Trần Viễn cũng không biết rõ, chuyện tối hôm qua là thật hay chỉ là một giấc mơ. Nhưng lúc này, anh đang nằm ở trên giường ngủ của Tiêu Hân Hân. Như vậy, mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua không phải là giả mới đúng.

Nhưng mà, trong lòng Trần Viễn vẫn luôn có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ. Anh giống như không nhận bản thân của Tiêu Hân Hân vào tối hôm qua. Cho dù là cô say rượu, nhưng tuyệt đối cũng không thể tỏ ra chủ động như vậy?

Chuyện này rốt cuộc là có vấn đề gì xảy ra?

Càng nghĩ, trong lòng của Trần Viễn càng thêm trở nên nghi hoặc. Nhưng anh cũng không có suy nghĩ quá lâu, lập tức thu dọn đồ đạc, nhanh chóng đi ra khỏi phòng của Tiêu Hân Hân.

“Xin lỗi, cô không đợi tôi lâu lắm chứ?”

Rời khỏi nhà họ Tiêu, Trần Viễn vội vàng đi đến chỗ hẹn với Lưu Thục Hiền. Lúc này, thời gian đã qua tám giờ, tính ra anh đã đến trễ hơn một giờ. Nhưng lúc nhìn thấy Trần Viễn chạy đến, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền vậy mà lộ ra nụ cười. Cô nhìn anh, lắc đầu nói ra.

“Không có, tôi cũng chỉ mới vừa đến.”

Biết là Lưu Thục Hiền đang nói dối, nhưng Trần Viễn cũng chỉ có thể cười gượng, sau đó anh với cô bắt đầu ăn sáng.

Hôm nay, Lưu Thục Hiền bắt đầu quay trở lại làm việc, nên hai người chỉ ăn một chút đồ ăn, sau đó liền chia tay nhau, trở lại vị trí chỗ làm của mình. Nhưng trước lúc rời đi, không biết Lưu Thục Hiền suy nghĩ như thế nào, đột nhiên lại quay sang, nhìn lấy Trần Viễn, nói.

“Anh Viễn, tối nay anh có thể đến dự sinh nhật của tôi hay không?”

“Hả?!”

Vốn là đã chuẩn bị lái xe rời đi, đột nhiên nghe được lời mời của Lưu Thục Hiền, vẻ mặt của anh không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Ngay sau đó, anh mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói ra.

“Được, tất nhiên là được rồi! Thật sự không nghĩ đến, hôm nay lại là sinh nhật của cô. Chúc cô sinh nhật vui vẻ!”

Nghe được lời chúc mừng của Trần Viễn, nụ cười trên mặt của Lưu Thục Hiền càng thêm trở nên tươi rói. Ánh mắt của cô lộ ra mấy phần vui sướng, nhìn anh đáp lại.

“Cảm ơn anh!”

“Không có chi, không có chi!”

Nhìn thấy Trần Viễn xua tay liên tục, Lưu Thục Hiền càng nhịn không được, cảm thấy hạnh phúc trong lòng.

“Tạm biệt nhé, tôi phải đi làm đây! Tối nay lại gặp!”

Đưa tay khẽ vẫy, Lưu Thục Hiền mang theo nụ cười vui vẻ trở lại với công việc của mình. Lúc này, ở bên trong nhà hàng, nhân viên nhà hàng nhìn thấy bà chủ của mình cười tươi như vậy, đều không khỏi lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, nhìn về phía Trần Viễn, đang lái xe rời đi.

“Anh chàng đẹp trai kia là ai vậy?”

“Hình như là bạn trai của bà chủ?”

“Thật không? Sao tôi nghe nói, trước giờ bà chủ không quen đàn ông?”

“Suỵt, bà chủ đang đi tới, mau đi làm việc của mình đi!”

Cả Trần Viễn và Lưu Thục Hiền đều không hay biết nhân viên phục vụ ở trong nhà hàng đang bàn luận về chuyện của mình.

Lưu Thục Hiền thì đang vô cùng vui vẻ, thình thoảng ánh mắt không quên nhìn đến thời gian ở trên đồng hồ. Có lẽ, đối với cô mà nói, hôm nay nhất định sẽ là một ngày làm việc rất dài.

Nhưng lúc này, Trần Viễn thì lại cảm thấy vô cùng khó khăn. Anh cũng không biết hôm nay là ngày sinh nhật của Lưu Thục Hiền. Hơn nữa, Lưu Thục Hiền còn đặc biệt mời anh đến buổi tiệc sinh nhật của cô. Chuyện này để cho tâm lý của Trần Viễn có chút xoắn xuýt. Anh cũng không biết mình nên lựa chọn cho Lưu Thục Hiền món quà sinh nhật như thế nào là hợp lý.

Đột nhiên, Trần Viễn vội vàng thắng gấp. Ánh mắt của anh có chút hốt hoảng, nhìn về phía người phụ nữ lớn tuổi đang té ngã ở trước đầu xe ô tô của mình. Sau đó, anh vội vàng chạy xuống xe ô tô, nhìn lấy người phụ nữ lớn tuổi, lo lắng hô lên.

“Bà ơi, bà không sao chứ?”

Vừa rồi, rõ ràng Trần Viễn đã quan sát vô cùng kỹ lưỡng, anh cũng không có nghĩ tới lại có một người phụ nữ từ phía bên đường lao tới đầu xe ô tô của mình.

Mấy hôm trước, anh đọc trên tin tức, nghe nói ở trong thành phố mấy ngày gần đây có một người phụ nữ lớn tuổi, thường hay giả vờ đụng xe để bắt người khác đền tiền.

Người phụ nữ này không phải là ở trên tin tức nhắc đến đấy chứ?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi nheo lại. Nhưng mà, mọi chuyện cũng không giống như anh nghĩ. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Viễn nhìn về phía mình, người phụ nữ lớn tuổi vậy mà vội vàng xua xua tay, rồi lắc đầu nói ra.

“Không có việc gì, không có việc gì.”

Nhưng mà, đang nói đến một nửa, ánh mắt của người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên nheo lại. Sau đó, trên khuôn mặt già nua của bà ta vậy mà xuất hiện một tia hốt hoảng.

“Chàng trai trẻ, không phải là già đây ác mồm ác miệng. Nhưng mà, ấn đường của cậu rất xấu, có phải mấy ngày gần đây cậu gặp phải chuyện xui xẻo gì hay không?”

Đột nhiên nghe người phụ nữ lớn tuổi này hỏi như vậy, thần sắc trên mặt của Trần Viễn hơi có chút đề phòng. Đồng thời, trong lòng của anh cũng xuất hiện suy nghĩ.

“Không lẽ, bà già này thật sự chính là người bị giả đụng giống như ở trong lời đồn?”

Nhưng suy nghĩ này vừa mới lóe lên, âm thanh của người phụ nữ lớn tuổi đã lần nữa vang lên.

“Ài… già đây không phải là kẻ nói ngoa. Nhìn bộ dáng của cậu như vậy, sợ rằng là đã có người dùng đồ vật bẩn thỉu để ám hại cậu. Nghe già khuyên vài lời, cậu hãy nhanh chóng đi kiểm tra lại cơ thể của mình đi. Sợ là, không tới vài ngày thì cậu sẽ gặp phải án mạng.”

Nói xong, người phụ nữ lớn tuổi vậy mà nhanh chóng lướt đi, thân ảnh bỗng dưng biến mất ở ngay trước mặt của Trần Viễn.

Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi giật mình. Anh không cho rằng vừa rồi mình đã hoa mắt. Người phụ nữ này, vậy mà lại là một vị cao thủ. Hơn nữa, thực lực tuyệt đối đã vượt qua cấp bậc tông sư.

“Làn sao có thể?”

Lúc này, có thể nói là trong lòng của Trần Viễn đã sợ hãi vô cùng. Anh cũng không có nghĩ đến, chỉ là một bà lão đụng ở trên đường, lại là một vị võ giả cấp bậc đại tông sư. Hơn nữa, nghe lời nói của bà lão vừa rồi, dường như đã phát hiện điều bất thường gì đó ở trên người của anh.

Tức thì, trong lòng không khỏi tỏ ra gấp gáp. Trần Viễn cũng không kịp suy nghĩ gì nữa, anh vội vàng lái xe rời đi.

Lần này, Trần Viễn quyết định sẽ đi gặp một người, người mà từ lâu anh đã không có gặp mặt. Nhưng anh tin tưởng, chỉ cần người này chịu ra mặt giúp đỡ, anh nhất định sẽ biết được lời nói của bà lão kia là đúng hay sai.

Chỉ có điều, vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với người nọ, trong lòng Trần Viễn lại có chút kháng cự. Cũng không phải là anh sợ người kia, mà chỉ là anh cảm thấy mỗi lần gặp mặt, đều không phải là một chuyện vui vẻ gì. Bởi vì, người này từng là cấp trên của anh, đội trưởng của đội Long Vệ số 3, một trong ba đội đặc công đứng đầu cả nước.

Advertisement
';
Advertisement