Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

“Đi!”

Trần Viễn cũng không thèm để ý đến phản ứng của hai người bọn họ, trực tiếp trừng mắt ra lệnh để cho Lưu Toàn đem hai chị em nhà họ Kiều đưa ra khỏi phòng.

Mà động tác này của anh, không khỏi để cho Tô Thành Can cùng với Đoàn Nghĩa Hòa cảm thấy nổi giận. Bọn họ cho rằng, Trần Viễn đang xem thường chính mình.

Thế nên, ngay khi ba người Lưu Toàn muốn rời đi thân hình của Tô Thành Can cùng với Đoàn Nghĩa Hòa đã xông tới, dự định đem bọn họ bắt lại.

Chỉ có điều, hai người nhanh còn có thể so với Trần Viễn nhanh hơn được sao?

Không đến một giây, thân hình của Tô Thành Can và Đoàn Nghĩa Hòa đều bị Trần Viễn trực tiếp khống chế. Ngay sau đó, Lưu Toàn cũng tranh thủ đem cửa phóng khóa chặt.

Ầm!

Một tiếng đập mạnh vang lên. Đồng thời, mỗi khỏa trái tim ở trong lồng ngực của Tô Thành Can và Đoàn Nghĩa Hòa cũng bị chấn cho đập lên thình thịch, không ngừng.

Đến lúc này, bọn họ làm sao còn không nhìn ra được, Trần Viễn không phải là người mà cả hai người bọn họ có thể đối phó được.

Thế nhưng, còn không đợi cho cả hai kịp thời hô hoán, một trận đánh đập cuồng loạn đã không ngừng vang lên.

Ở phía bên ngoài, đã cách một lớp cửa phòng ngăn chặn, nhưng cả ba người Lưu Toàn đều có thể dễ dàng nghe được hai tiếng hét thảm từ trong phòng truyền ra ngoài.

Sau khoảng chừng hơn mười phút, lúc này cửa phòng mới lần nữa được mở ra. Nhưng mà, ngoại trừ Trần Viễn bước đi ra, cả Tô Thành Can và Đoàn Nghĩa Hòa đều không thấy xuất hiện.

Nhưng nếu như lúc này có người đi vào bên trong quan sát, nhất định có thể nhìn thấy được hai cái đầu heo to đùng, đang nằm ôm lấy nhau kêu rên cực kỳ thảm thiết.

Tất nhiên, cả Lưu Toàn lẫn hai chị em nhà họ Kiều cũng cực kỳ ăn ý, không hỏi thăm Trần Viễn về chuyện vừa mới xảy ra ở bên trong.

“Cảm ơn anh!”

Kiều Mỹ Ngọc là người đầu tiên tiến lên phía trước, hướng về phía Trần Viễn để nói lời cảm ơn. Mặc dù hai chị em nhà họ Kiều là một cặp song sinh, nhưng so về tính cách, rõ ràng Kiều Mỹ Ngọc phải trưởng thành hơn rất nhiều.

Sau một hồi thất thần, Kiều Mỹ Ngà mới kịp phản ứng lại, vội vàng đi về phía Trần Viễn, muốn nói lời cảm ơn. Nhưng lúc này, Trần Viên đã đi tới ngăn lại. Anh dùng ánh mắt hơi có phần nghi hoặc, nhìn lấy hai chị em nhà họ Kiều.

“Các cô là gì của Kiều Thanh Phượng?!”

“A!”

Nghe Trần Viễn đột nhiên hỏi đến vấn đề này, cả hai chị em nhà họ Kiều đều đồng loạt kinh hô lên. Sau đó, ánh mắt của Kiều Mỹ Ngọc có chút cảnh giác, nhìn về phía anh.

“Anh làm sao lại biết tên của cô tôi?!”

Nghe được câu hỏi của Kiều Mỹ Ngọc, Trần Viễn rốt cuộc cũng biết vì sao mình lại cảm thấy nhìn hai chị em họ Kiều quen mắt. Bởi vì, bọn họ thật sự rất giống với Kiều Thanh Phượng, đội phó của đội Long Vệ số 3 mà lúc trước Trần Viễn vẫn còn làm đội viên.

Nhưng mà, vừa nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp, luôn luôn dùng loại thái độ lạnh nhạt để đối xử với mình, trong lòng Trần Viễn bất giác không khỏi lạnh run một cái. Bởi vì, Kiều Thanh Phượng để cho Trần Viễn có một ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Trước khi rời khỏi quân ngũ, anh đã không ít lần bị Kiều Thanh Phượng cho ăn quả đắng.

Chính vì thế, lúc này sau khi nghe được thân phận của Kiều Mỹ Ngọc và Kiều Mỹ Ngà có liên quan đến Kiều Thanh Phương, Trần Viễn liền trực tiếp đưa mắt nhìn về phía Lưu Toàn, nói.

“Giúp tôi đem bọn họ đưa về nhà an toàn. Tôi còn có việc cần phải đi ra ngoài để giải quyết.”

Nói xong, Trần Viễn giống như là đang chạy trốn, vội vàng rời khỏi khách sạn. Nhưng mà, âm thanh của Kiều Mỹ Ngọc có chút gắt gao, nhìn theo bóng lưng của anh hô lên.

“Anh đứng lại đó, anh mau nói rõ, anh làm sao biết được tên của cô tôi?”

Bởi vì thân phận của Kiều Thanh Phượng rất đặc thù. Nếu như là người bình thường, tuyệt đối không thể nào biết được. Cho dù là mấy người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa cũng không biết rõ hai chị em nhà họ Kiều chính là cháu gái của Kiều Thanh Phượng, một trong số những nhân vật đứng đầu trong quân đội của quốc gia.

Chính vì thế, vừa nghe được Trần Viễn quen biết cô của mình, Kiều Mỹ Ngọc không khỏi tỏ ra cấp bách. Cô cũng không rõ, Trần Viễn làm sao quen biết được Kiều Mỹ Phượng. Trừ phi, anh chính là người ở trong quân đội. Nhưng nhìn như thế nào, Kiều Mỹ Ngọc đều không cho rằng Trần Viễn là một quân nhân?

“Chị hai!”

Nhìn thấy Kiều Mỹ Ngọc có ý định lôi kéo Trần Viễn, không để cho anh rời đi. Lúc này, Kiều Mỹ Ngà hơi có chút sợ hãi, vội vàng kéo lấy vạt áo của chị gái mình.

Thế nhưng, Kiều Mỹ Ngọc giống như không có nghe thấy, vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.

Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn lại không rảnh để để ý đến hai chị em nhà họ Kiều. Bởi vì, phía trước mặt anh đang chạy đến một nhóm binh sĩ có vũ trang, đem toàn bộ tầng cao nhất của khách sạn vây chặt.

“Là tên khốn kiếp nào, lại dám bắt cóc cháu gái của Kiều Thanh Phượng tôi?!”

Ngay sau đó, một giọng nói tràn đầy tức giận vang lên. Kèm theo đó, một bóng người xinh đẹp, trên người mặc lấy quân phục, chậm rãi nện lấy bước chân đi về phía trước mặt của Trần Viễn.

Lúc này, cả Kiều Thanh Phượng lẫn Trần Viễn đều đưa mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, Kiều Thanh Phượng có chút kinh ngạc hô lên.

“Làm sao lại là anh?”

Lời này của Kiều Thanh Phượng vừa mới nói ra, toàn bộ tầng cao nhất của khách sạn đều đột nhiên trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Qua một lúc, Trần Viễn mới bất đắc dĩ đáp lại: “Nếu như tôi nói, mọi thứ chỉ là tình cờ, cô có tin hay không?”

Nói xong, Trần Viễn còn cố ý nhún nhún vai, bộ dáng tỏ ra cực kỳ vô tội. Nhưng mà, Kiều Thanh Phượng lại không cho rằng như vậy, cô còn lạ gì tính cách của Trần Viễn. Nếu như lúc trước anh không phải quá mức thẳng thắng, lại còn là người vô cùng cố chấp. Thì lúc này, vị trí đội trưởng của đội Long Vệ số 3 cũng không đến lượt cô đến đảm nhiệm.

Chỉ có điều, ngay lúc này âm thanh của hai chị em nhà họ Kiều đột nhiên vang lên: “Cô, sao cô lại đến chỗ này?”

Sau đó, cả hai giống như một cơn gió, nhẹ nhàng nhào vào bên trong lồng ngực của Kiều Thanh Phượng, khóc rống lên. Có thể nói, bộ dáng của hai chị em lúc này thật sự vô cùng đáng thương.

Cho dù là bề ngoài cứng rắn như Kiều Thanh Phượng, lúc này cũng muốn nhũn ra, vô cùng cưng chiều, vuốt ve lấy mái tóc của Kiều Mỹ Ngọc, Kiều Mỹ Nga.

Qua một lúc, Kiều Thanh Phượng mới một lần nữa nhìn về phía Trần Viễn, chậm rãi nói ra.

“Chúng ta lát nữa sẽ nói chuyện sau, bây giờ tôi có việc cần phải đi xử lý.”

Nói xong, ánh mắt của Kiễu Thanh Phượng mới bắt đầu ra hiệu cho bộ đội đang đi theo ở phía sau lưng của mình. Ngay lập tức, một nhóm binh sĩ gồm có bốn người, mang theo vũ trang xông vào bên trong phòng tổng thống của khách sạn.

Ầm!

Cửa phòng bị mạnh mẽ tông ra ngoài. Nhưng mà, lúc này nằm ở trong phòng đã là hai cái đầu heo, không nhịn rõ hình dạng con người.

Qua một lúc, cửa phòng lần nữa mở ra. Bốn binh sĩ mang theo hai cái đầu heo, lôi đến trước mặt của Kiều Thanh Phượng.

“Đây là ai?”

Nhìn thấy hai cái đầu heo ở trước mặt, Kiều Thanh Phượng có chút nhíu mày lại. Cô cũng không có xác định, hai kẻ ở trước mặt mình là người nào. Hơn nữa, chẳng phải bọn họ chính là mấy kẻ bắt cóc hay sao? Làm như thế nào lúc này lại thành ra cái bộ dạng này.

Ngay sau đó, giống như nghĩ ra cái gì, ánh mắt của Kiều Thanh Phượng không khỏi liếc khẽ về phía Trần Viễn. Nhưng mà, không biết từ lúc nào, Trần Viễn đã ầm thầm lùi đi ra ngoài, tránh khỏi tầm mắt của Kiều Thanh Phượng.

“Hai người này, chính là kẻ đã bắt cóc hai đứa hay sao?”

Trong giọng nói của Kiều Thanh Phượng hơi có một chút không xác định, quay về phía cháu gái của mình hỏi thăm.

Nhưng mà, lúc này vẻ mặt của Kiều Mỹ Ngọc lẫn Kiều Mỹ Ngà đều tỏ ra ngạc nhiên vô cùng. Hơn nữa, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần khiếp sợ.

Tuy rằng, vừa rồi nghe hai người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa bị Trần Viễn đánh rất thảm thiết. Nhưng cả hai chị em nhà họ Kiều cũng không nghĩ đến tình trạng của bọn họ lại thảm đến như vậy.

Đừng nói là hai chị em nhà họ Kiều, lúc này ngay cả Lưu Toàn cũng có chút giật mình. Hắn từng không ít lần tra tấn qua người khác, nhưng cũng chưa từng thấy ai tra tấn kẻ khác tàn nhẫn đến như vậy.

Hơn nữa, từ gốc độ của một người chuyên nghiệp đến xem xét, đừng nhìn bộ dáng của cả hai tên kia trông rất buồn nôn, đáng sợ. Nhưng thực chất, vết thương của bọn họ chỉ là bị bên ngoài da mà thôi, ngay cả một chút thương tích bên trong cũng không có.

Điều này chỉ có thể khẳng định một điều, Trần Viễn không chỉ có được thực lực cực kỳ mạnh mẽ, mà ngay cả thủ đoạn ép người, bức cung, tra tấn người khác cũng vô cùng đáng sợ.

Càng nghĩ, trong lòng của Lưu Toàn càng thêm lạnh run. Mà hai chị em nhà họ Kiều sau một hồi kinh ngạc, rồi cuộc cũng gật đầu, lên tiếng xác nhận.

Nghe xong, Kiều Thanh Phượng cũng không hề do dự chút nào, trực tiếp ra lệnh cho cấp dưới của mình, đem cả hai người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa đều bắt đưa về tòa án binh.

Lúc này, Trần Viễn mới chậm rãi bước đi ra ngoài, quan sát bốn phía xung quanh. Sau khi thấy rõ đám người Kiều Thanh Phượng đã thật sự rời đi, anh mới âm thầm thở nhẹ một hơi.

Nhưng mà, Trần Viễn còn chưa kịp vui mừng chút gì, thì một âm thanh mang theo mấy phần trêu tức, đã vang lên ở ngay sát bên tai của anh.

“Làm sao, anh định trốn tôi cho đến khi nào?”

Advertisement
';
Advertisement