“Tiểu súc sinh, ngươi dám?”
Cao Hàn tức giận mặt mũi âm trầm quát lớn, trong lòng như nhảy trên ngọn lửa, Cao Tiến là con trai độc nhất của hắn, nếu đối phương xảy ra chuyện gì chẳng khác nào Cao gia đoạt tuyệt hương hỏa rồi...
Bản thân Cao Hàn cũng hái hoa dập liễu từ sớm, càng lớn tuổi sinh lý càng yếu, hơn nữa tu vi Nguyên Anh Viên Mãn hắn hiện tại muốn sinh con quả thật giống như mò kim đái biển...
“Ngươi nói ai là tiểu súc sinh?” Lạc Thần cau mày nhàn nhạt hỏi...
“Ngươi...muốn làm gì? Muốn Linh Thạch phải không? Thả con ta ra rời đi Liễu gia, tặng ngươi 1000 Thượng Phẩm Linh Thạch” Cao Hàn cắn răng quát lạnh...
Cao Liệt và Nhạc Hải cũng một mặt âm trầm, trong lòng thầm hối hận, nếu biết mọi việc thành thế này đã không để Cao Tiến đến gây chuyện...
“Á Á" Cao Tiến đột nhiên như heo bị thọc tiết thét lớn...
Chỉ thấy Lạc Thần đem cánh tay hắn vặn thành 360 độ, như cái bánh quay chèo khiến tộc nhân Liễu gia âm thầm rùng mình...
“Ta hỏi lại lần nữa, ngươi nói ai là súc sinh?” Lạc Thần hướng Cao Hàn nhàn nhạt hỏi...
Cao Hàn hai nấm tay siết chặt muốn rớm máu, trong lòng hận ý như muốn hóa thành thực chất, hắn không ngờ người này quyết tuyệt như vậy, hắn chỉ mắng
đối phương một câu mà thôi...
“Không phải nói ngươi” Nghĩ đến an nguy của con trai, Cao Tiến ép xuống lửa giận trong lòng, lùi một bước khàn khàn nói...
“Vậy nói ai đây? Ta và mọi người rất muốn biết a” Lạc Thần nhe răng cười nhìn Cao Hàn, một tay hắn đã nắm lấy cánh tay còn lại của Cao Tiến...
“Hít” Cao Hàn như muốn nổ phổi, lần đầu tiên trong đời, hắn bị một người bức đến như vậy, lại không thể làm gì đối phương...
“Ta là nói hắn” Cao Hàn chỉ vào Nhạc Quần...
“Mọe nó, ta xxx con bà ngươi” Nhạc Quần trong lòng mắng ầm lên, ngoài mặt lại hướng Lạc Thần gật đầu cười:
“Hắn là nói ta, vị bằng hữu này, chúng ta có thể thương lượng a, chỉ cần ngươi rời đi, không nhúng tay vào chuyện của Liễu gia, ngày sau chính là khách quý tại
Bình An thành”
“Không, hắn không phải nói ngươi” Lạc Thần lắc đầu, nhìn Cao Hàn hỏi lần nữa:
“Ngươi nói ai là súc sinh đây?”
“Á, phụ thân mau cứu ta” Cao Tiến đau đớn hét ầm lên, Lạc Thần đã thoáng bóp lấy bàn tay hắn, đã có vài cây xương cốt đứt gãy...
“Tiểu huynh đệ này, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngày sau còn nhìn mặt nhau” Nhạc Hải vuốt râu nói, hắn đã thấy thân thể Cao Hàn vì quá mức tức giận mà phát run...
“Ta và ngươi rất thân sao lão già?” Lạc Thần trừng mắt...
Nhạc Hải sắc mặt cứng đờ...
“Cao Tiến, phụ thân ngươi mắng ai súc sinh?” Lạc Thần quay sang nhìn Cao Tiến đang trên tay mình, hắn “thân thiện” mĩm cười...
Cao Tiến mồ hôi lạnh chảy dài, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm:
“Hắn là nói ta, là ta súc sinh”
Lạc Thần không hài lòng, hướng đối phương truyền âm: “Không, phụ thân ngươi bị thần kinh, hắn tự mắng hắn là súc sinh”
Vừa nói tay vừa siết chặt...
“Đúng, phụ thân ta vốn đầu óc có vấn đề, hắn chính miệng mắn mình là súc sinh” Cao Tiến mếu máo khóc huhu nói, bộ dạng hung hăng càn quấy ban đầu mất sạch...
Đám người sắc mặt cổ quái nhìn sắc mặt Cao Hàn ngày càng đỏ...
“Nghe chưa Cao gia chủ, bị thần kinh ngay cả con trai mình đều biết, ai thả ngươi ra đường?” Lạc Thần tỏ vẻ thương hại chậc chậc lưỡi...
“Ngươi đi chết”
Cao Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa, linh lực toàn thân bạo phát, nộ hống một tiếng:
“Hàn Băng Chưởng”
Vô số băng hệ linh lực bao phủ lòng bàn tay, chưởng ấn phô thiên cái địa hướng Lạc Thần bao phủ...
Lạc Thần mĩm cười, truyền âm ngăn cản Liễu Thi Cầm đang định ra tay... Hắn xách lấy Cao Tiến đón đỡ chưởng ấn hàn băng kia... “Không”
Trong ánh mắt cả kinh của vô số người, thân thể Cao Tiến nhanh chóng đống thành băng khối...
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!