Đôi mắt đẹp kia chảy dài hai hàng huyết lệ, cơn tuyệt vọng bao trùm tâm linh yếu ớt của nàng…
Thế giới gần như chết lặng…
Chợt…
Tiêu Thanh Tuyền cảm thấy thân thể mình bay bỏng mà lên…
Một đôi tay rắn chắc ôn nhu bế bồng, như sợ nàng đau đớn, động tác của đôi tay kia nhẹ nhàng đến cực điểm, như nâng niu báo vật vô giá nhất trần đời…
Cùng thời điểm đó, một âm thanh khàn khàn vì mỏi mệt nhưng tràn ngập ấm áp vang lên nhẹ nhàng bên vành tai thiếu nữ:
“Đoạn đường còn lại… nhìn thì ngắn ngũi nhưng phủ đầy bão giông …ta hy vọng… được cùng nàng nắm tay nhau chinh phục nó…!”
Tiêu Thanh Tuyền trái tim khẽ run, nơi yếu ớt nhất linh hồn như bị gõ mạnh, nàng cố sức ngẩng đầu…
Trong mắt nàng, một gương mặt phủ đầy máu me có phần dữ tợn, duy chỉ có một con mắt bạc trắng đầy vẻ tà dị, lại ẩn chứa nét ôn nhu và diệu dàng, đang sáng rực như mặt trăng đêm ngắm nhìn nàng…
Tiêu Thanh Tuyền nhắm vội đôi mắt, như sợ linh hồn mình bị chiếm đoạt…
Nàng không dám nhìn đôi mắt tràn đầy tình cảm kia…nàng sợ…đã rất lâu rồi ngoại trừ sư phụ, chưa có ai thật tâm đối xử chân thành với nàng…
Trong quá trình trốn tránh Huyết Linh Tông, không ít lần nàng kết giao bằng hữu…kết quả đối phương biết nàng bị truy nã, âm thầm mật báo để đổi lấy phần thưởng…
Vì lẽ đó, nàng rất sợ cảm giác bị lừa dối…rất sợ, rất sợ…
“Hự!”
Một ngụm máu tươi trong miệng Lạc Thần phun ra, gương mặt hắn vặn vẹo, xương cốt có dấu hiệu rạn vỡ…
Từ khi bế nàng, áp lực trên người hắn đã gia tăng…mà Tiêu Thanh Tuyền cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, áp lực chịu đựng toàn bộ biến mất…
“Mang theo người khác trên Thiên Trọng Sơn, sẽ phải thừa nhận toàn bộ ép lực của đối phương!” Lão Thất trầm giọng nhắc nhở, theo ý của hắn, Lạc Thần có thiên phú cao hơn, không nên mềm lòng vào lúc này mà giúp đỡ người khác…
Tu chân giới vốn nên là như vậy, người không vì mình…trời tru đất diệt…
Nhưng Lạc Thần cũng đang làm tất cả vì hắn đây…
Trong suy nghĩ của hắn, vì thiếu nữ này cũng là vì chính hắn…bởi nàng sớm muộn sẽ là người đàn bà của hắn…
Mặc kệ đau đớn tràn khắp cơ thể, so với những lần Luyện Hóa Dị Hỏa, đau đớn hiện tại cũng không đáng sợ cho lắm…
Bộp…
Lạc Thần bế nàng, thành công đặt chân đến tầng 97…
Lại một ngụm máu tươi phun ra, cơ bắp trên người rách nát không chịu nổi…
“Tên khốn kiếp này…thời điểm nào rồi còn giở thói đa tình, đáng ghét đến cực điểm!” Yên Sương Nhi vừa khóc vừa cười, trong mắt ẩn chứa niềm tự hào vô hạn…
Nhìn vô số ánh mắt nữ tử ở hiện trường đang ghen tỵ Tuyền nhi, Yên Sương Nhi không cảm thấy ghen tỵ, trái lại tự hào về nam nhân của mình…
Bởi nàng tin rằng, nếu đặt nàng ở vị trí thiếu nữ kia, hắn cũng sẽ làm vậy…
Nam nhân của nàng, trân trọng tất cả nữ nhân bên cạnh hắn…
Không biết từ lúc nào, Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng ánh mắt đã trở nên thất thần…
Anh hùng hy sinh bản thân giúp đỡ mỹ nhân trong lúc nguy cấp nhất, cảnh tượng này có mấy nữ nhân trụ vững chứ?
“Khanh khách, không hổ danh là nam nhân của thiếp! Bất quá nếu chàng xảy ra chuyện gì, đừng hòng nhìn mặt thiếp nữa!” Diễm Hồng Liên lau trộm giọt nước mắt vừa chảy ra, giả vờ cười cười nói nói, chỉ là trái tim đã sớm mềm nhũn, hận không thể thay thế vị trí của Tuyền Nhi…
“Muội cũng muốn giống như nàng huhu!”
Diễm Điệp Tình không thành thục được như tỷ tỷ, hai mắt từ lâu đã ướt đẩm như mưa, bàn chân nhỏ nhắn liên tục dậm xuống mặt đất ra vẻ giận dỗi, ghen tỵ nhìn chằm chằm thiếu nữ nằm trong lòng hắn…
Nam Cung Uyển Dung nhìn thân thể nam nhân cường tráng phủ đầy máu tươi, trái tim đập thình thịch, so với đám thanh thiếu niên của Nam Cung gia, hắn quả thật quá mức khác biệt rồi…
Bên trong bóng tối, một bóng lưng mỹ tuyệt thiên hạ như ẩn như hiện, giọng điệu nhỏ nhẹ chỉ một mình nàng nghe thấy:
“Hừ tên xấu xa này, một thời gian không gặp mà bản lĩnh dụ dỗ tiểu nữ nhân gia tăng không ít!”
Âm thanh kiều mị đến tận xương tủy…chỉ tiếc không ai có thể nghe được…
…
Không biết từ lúc nào, thiếu niên trẻ tuổi cao quý có đôi mắt sáng ngời đã xuất hiện tại một gốc quảng trường, sắc mặt hắn âm trầm nhìn cảnh tượng trong Kính, lẩm bẩm nhưng tràn ngập sát khí nói:
“Đại ca của ta! Không biết có phải là ngươi thật không, cũng không biết ngươi bằng cách nào giữ được mạng, bất quá vì một nữ nhân mà hành động ngu xuẩn như thế, chưa xứng làm đối thủ của Lạc Vũ ta!”
Thiếu niên này chính là Lạc Vũ…Hiển nhiên trong suy nghĩ của hắn, Lạc Thần rõ ràng là đang dại gái…
Vì một nữ tử mà bỏ qua Độ Kiếp Kỳ truyền thừa, người làm ra việc ngu xuẩn như vậy, không xứng là đối thủ của hắn…
Sau lưng Lạc Vũ, ba vị thiên tài của Lạc gia hai mắt lấp lóe nhìn chằm chằm thân ảnh Lạc Thần, sát khí trong mắt lưu động kịch liệt…
…
Bậc thang 98…
“Ngươi muốn làm gì? Có ý đồ gì sao?” Tuyền nhi trợn to mắt nhìn nam nhân đang bế nàng, áp lực biến mất khiến nàng có sức mở miệng chất vấn…
Trong suy nghĩ của nàng, tên này vô cớ làm vậy là có ý đồ…