Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 “Đúng vậy, Thánh Tử Nam Cung Liệt của chúng tôi tính cách táo bạo, lại nham hiểm dị thường, Thánh Nữ rất chán ghét hắn!” Nam Cung Ngọc gật đầu xác nhận… 

 “Chủ nhân, sắp tới thời điểm Nhập học, tôi sẽ bị đuổi khỏi Thánh Thành, người có phân phó gì không?” Nam Cung Ngọc hồi hộp hỏi thăm…sợ Lạc Thần giết người diệt khẩu… 

 “Nam Cung Uyển Dung ta sẽ thay ngươi trông nôm, ngươi làm rất tốt, cầm lấy và yên tâm trở về Nam Cung gia đi!” Lạc Thần gật đầu, hướng nàng ném ba kiện vật phẩm… 

 Nam Cung Ngọc vội vàng tiếp nhận, một ngọc bội, một thanh kiếm và một viên đan dược… 

 Lập tức ánh mắt nàng sáng lên, Ngọc bội nàng không rõ là thứ gì, nhưng Đan dược chính là Dưỡng Nhan Đan nàng thèm nhỏ dãi từ lâu a, còn thanh kiếm trong suốt như ngọc này, nhìn qua đã biết không phải tầm thường… 

 “Ngọc bội đó là một Địa Cấp Thượng Phẩm công pháp thích hợp với Băng thuộc tính như ngươi, thanh kiếm là Lãnh Băng Kiếm, Địa Cấp Hạ Phẩm Vũ Khí, xem như ban thưởng!” Lạc Thần khoác tay nói… 

 “Đa tạ chủ nhân, đa tạ chủ nhân, nô tỳ suốt đời không quên!” Nam Cung Ngọc vừa nghe, mừng rỡ quỳ gối xuống đất dập đầu… 

 Với địa vị của nàng, tại Nam Cung gia chỉ có thể tu luyện Công pháp Huyền Cấp mà thôi, về phần vũ khí càng là đừng mơ có được một thanh Địa Cấp… 

 “Được rồi, trở về giả từ Nam Cung Uyển Dung đi, thuyết phục nàng gia nhập Thế Lực của ta khi tiến vào Học Phủ!” Lạc Thần gật đầu một tiếng, lúc này xua tay… 

 “Nô tỳ cáo lui!” Nam Cung Ngọc kính cẩn khom người, mang theo ba vật phẩm cả đời nàng khát cầu rời khỏi Khách sạn… 

 Hàn Thẩm thấy tình hình này, chờ mong trong lòng càng thêm mãnh liệt… 

 Quả nhiên chỉ thấy Lạc Thần ném cho nàng hai loại vật phẩ, một Dưỡng Nhan Đan và một Kiện Bảo Giáp Địa Cấp Trung Phẩm, cùng lượng lớn Linh Thạch, không quên mở miệng hỏi: 

 “Hai thanh niên Hàn Xẻng và Hàn Sắt lần trước đã chết, ngoài ngươi ra Hàn gia còn đề cử ai gia nhập Học Phủ?” 

 “Bẩm chủ nhân, là hai thiếu niên thiên tài khác, bất quá so với hai người Hàn Xẻng kém hơn một bậc, chỉ là Nguyên Anh Sơ Kỳ tu sĩ! Chiến lực cũng không bằng” Hàn Thẩm khai báo… 

 “Hai bọn hắn có nghe lời ngươi không?” Lạc Thần hỏi… 

 “Bọn hắn không dám không nghe!” Hàn Thẩm cười một tiếng, nàng là con gái của gia chủ, bọn hắn dám chống sao? 

 “Tốt lắm, sắp tới gia nhập Học Phủ, bằng mọi giá các ngươi phải sưu tầm nghe ngóng các loại tin tức hữu dụng dù lớn dù nhỏ bí mật báo đến cho ta, tại Học Phủ chúng ta tốt nhất xem như không quen!” 

 Hàn Thẩm ánh mắt lóe lên, khôn ngoan như nàng sao không hiểu Lạc Thần muốn Hàn gia các nàng trở thành người sưu tập tình báo, bất quá Hàn Thẩm tin tưởng với số lượng lớn Linh Thạch hắn giao cho nàng để mở rộng các loại quan hệ, việc này cũng không quá khó… 

 “Tuân lệnh chủ nhân, nô tỳ cáo lui” Hàn Thẩn vui mừng hớn hở rời đi… 

 Lạc Thần nhìn bóng lưng của nàng, thầm nghĩ mình tại Học Phủ cũng không thể quá mức lơ là cái gì cũng không biết, hắn và chúng nữ lại không rãnh đi nghe ngóng đủ mọi chuyện, có người thu thập tình báo cũng tốt… 

 Không cho Hàn Thẩm công pháp là vì địa vị của nữ nhân này tại Hàn gia rất cao, công pháp tu luyện vốn là Địa Cấp Cực Phẩm, nếu cho hơn chẳng phải sẽ là Thiên cấp sao? 

 Hàn Thẩm không phải nữ nhân của hắn, chưa xứng đáng nhận được công pháp cấp bậc này… 

 ... 

 Chỉ thoáng chốc, mười ngày nhanh chóng đến gần… 

 Khảo Hạch cửa ải cuối cùng đã đến… 

 Tòa Thiên Trọng Sơn vẫn phát sáng rực rỡ lập lòe trên không trung… 

 Hiển nhiên thời gian tiếp nhận truyền thừa của Tiêu Thanh Tuyền lâu hơn dự kiến… 

 Nhưng Học Phủ cũng không thể vì cá nhân nàng hoãn lại quá trình Khảo Hạch, vì lẽ đó sau khi hội đồng trưởng lão thương nghị, chấp nhận Tiêu Thanh Tuyền trực tiếp trở thành tân sinh của Học Phủ, không cần tham gia cửa khảo hạch cuối cùng… 

 Đối với chuyện này, không ai dám mở miệng dị nghị… 

 Bởi lẽ nhận được truyền thừa của một vị Viện Trưởng, việc trở thành cao tầng của Học Phủ chỉ là chuyện sớm muộn trong tương lai, chẳng ai ngu ngốc đứng ra chỉ trích Học Phủ thiếu công bằng cả… 

 Nhớ đến chuyện này, đám đông vô số người nhìn chằm chằm Lạc Thần đang đứng giữa chúng nữ vây quanh, thầm hận tên ngu ngốc này vậy mà đem truyền thừa của một Độ Kiếp Kỳ tặng cho nữ tử… 

 Dại gái đến cực điểm a… 

 Lần Khảo Hạch thứ ba này, tính cả Thí Sinh và đám Học Sinh tiến vào nhờ danh ngạch có ý nguyện leo lên Thánh Linh Bảng có tổng cộng gần 4000 người, một quy mô không nhỏ rồi… 

 Bởi vì người xuất hiện ở đây toàn là tu sĩ cấp bậc thiên tài, thả ở bên ngoài chính là ngàn dặm chọn một… 

 “Nhìn kìa, là người cửa Băng Huyền Đế Quốc!” Theo một âm thanh kinh ngạc la lớn, bên trên không trung, một cổ xe ngựa nghễ mà đến… 

 Xe ngựa bên trên đỉnh có treo một lá cờ có một chữ “Quốc”, xe ngựa toàn thể rộng lớn, xa hoa, được kéo bởi hai con Tứ giai Yêu Thú Băng Sương Mã, có khả năng ngự không… 

 “Đó là Băng Sương Xa, đồ vật của vị Tiểu Hoàng Tử nhỏ tuổi nhất Đế Quốc, nghe nói là một kiện Địa Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo” Đám người có không ít kiến thức, lên tiếng kinh hô nói… 

 “Thật phô trương!” Lý Trúc Loan bĩu môi, bất quá Học Phủ không cấm mang theo sủng vật, càng không cấm mang theo pháp bảo, người khác sử dụng nàng cũng chẳng thể nói gì… 

 “Hì hì, nếu xét về phô trương, có người qua được nam nhân chúng ta sao?” Diễm Điệp Tình che miệng cười khẽ… 

 “Nói cũng phải!” Chúng nữ mỉm cười tán đồng… 

 Lạc Thần nhún vai không ý kiến, hắn mang theo bảy vị tuyệt đại giai nhân vây quanh, quả thật phô trương không ai bằng… 

 Băng Sương Xa chạy băng băng trên không trung, vượt qua đỉnh đầu vô số người, rốt cuộc hạ xuống một bãi đất, đám đông tu sĩ nhao nhao tản ra, tránh tai bay vạ gió… 

 Mà người bên trong cũng chẳng có ý định tiến ra, hiển nhiên xem thường đứng cùng một chỗ với đám tu sĩ bên ngoài… 

 Đối với việc này, không ít người bất mãn nhưng càng nhiều hơn là bất lực… 

 Ai bảo người ta là một trong hai Cửu Cấp Thế Lực đây? 

 Không khí vừa trầm lặng hồi lâu, lại vô số âm thanh kinh hãi phát ra: 

 “Người của Thiên Sơn Tiên Cảnh đến!” 

 Vùn vụt vùn vụt… 

 Theo năm tiếng xé gió vang lên, năm thân ảnh xuất hiện trên không trung… 

 Bầu không khí đột ngột lạnh xuống trước xuất hiện của bọn hắn, thậm chí lất phất có tuyết rơi trắng xóa… 

 Năm người này toàn thân y phục kính mít, nơi ngực áo khắc một chữ “Sơn”, đeo mặt nạ, dung mạo không lộ ra ngoài… 

 Đến thời điểm này, Học Phủ đã xác nhận rõ ràng thân phận của từng người khi vừa tiến vào Thánh Thành, vì lẽ đó không cấm đoán việc che giấu dung mạo nữa… 

 Đám đông chỉ tiếc khi người của Thiên Sơn Tiên Cảnh tiến vào Thành, chẳng ai phát hiện thân phận chân thật của bọn họ…vì lẽ đó đối với năm vị thiên tài này, phần đông người chẳng biết chút gì về họ… 

 Chỉ là nhìn vào vị trí của bọn hắn, hai người đứng trước ba người đứng sau, có thể thấy địa vị của hai người đứng trước cao hơn trong đám… 

 Năm người không nói không rằng, hạ xuống một bãi đất trống, áo choàng tung bay trong gió… 

 Hiển nhiên so về cách thức hành động, Thiên Sơn Tiên Cảnh khiêm tốn hơn so với Băng Huyền Đế Quốc… 

 “Hai đại Cửu Cấp thế lực đều muốn tranh đoạt vị trí Thánh Linh Bảng sao? thật thú vị!” Bên trong đám đông, một thanh niên diện mạo có phần cuồng dã, thân mặc áo da thú, bên hông đeo lấy một túi vải nhếch miệng cười nói…ở lần khảo hạch đầu tiên, hắn cũng là một trong số ít người có Linh Lực Tinh Khiết đến tận 8 thành… 

 Trong ngực hắn, một con thú nhỏ ngẩng đầu, cặp mắt đỏ ngầu như máu liếm liếm môi, lại một lần nữa nằm xuống nhắm mắt… 

 Cách nhóm người Lạc Thần không xa, một hòa thượng đầu trọc lén quan sát Bạch Tố Mai, trong miệng lẩm bẩm: 

 “A di đà phật, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục đây?” 

 Dưới một góc cổ thụ 

 thiên tài của Lạc gia đứng cùng một chỗ, Lạc Vũ cách xa bọn hắn một chút, hai tay gác ra sau đầu, tựa người vào thân cây, đôi mắt nhắm lại, ngay cả hai đại Cửu Cấp thế lực tiến đến cũng không gây nên hắn hứng thú… 

 Trong đầu hắn lúc này, chỉ tràn ngập thắc mắc về việc Lạc Thần có thể đào tẩu khỏi Lạc gia và đạt được thành tựu như hiện tại… 

 Khóe môi bất cần nhếch lên, lẩm bẩm thì thào trong miệng, ngay cả âm thanh cũng không phát ra: 

 “Đại ca tiện nghi của ta ơi! Mặc kệ trên thân ngươi có bí mật gì, cũng không chạy khỏi lòng bàn tay của bổn tọa!” 

 Nói xong câu đó, đôi mắt Lạc Vũ mở ra, bên trong ẩn chứa một mãnh cuồng phong huyết vũ, máu tươi ngập trời, xương cốt thành núi, ẩn chứa một tia tang thương vượt xa độ tuổi vốn có của hắn… 

 Chỉ thoáng chốc mà thôi, lại trở về một mảnh bình tĩnh, ngây ngô như một thiếu niên vô hại…

 

Advertisement
';
Advertisement