Đám nữ đệ tử càng là hai mắt tỏa sáng, động tâm liên tục…
Đến thời điểm này, không ai dám nghi ngờ chiến lực của vị tân thiên tài này nữa, trái lại càng là tràn ngập thán phục…
Lúc này đây, dù có người nói Lạc Thần đủ sức sánh vai cùng thiên tài của Cửu Cấp thế lực cũng không ai dám phản bác…
“Tốt!”
Chấp Chính Trưởng Lão thấy biểu hiện của hắn, cũng không nhịn được mở miệng khen ngợi…
Mặc dù có lòng tin với tiểu tử này, nhưng người của Ngự Thú Chiến Tông không phải hạng xoàn, có thể ép đối phương chạy trốn đã là rất không tồi rồi…
Đám chấp sự cũng gật gầu vui vẻ, Học Phủ có một tên thiên tài như vậy là chuyện đáng vui mừng, Ngũ Chấp Sự âm thầm nghĩ phải ngăn không cho đệ tử mình đối nghịch với Lạc Thần, ngược lại càng cố gắng kết giao…
Bách Diện vuốt đuôi tóc óng ả mê người, đôi môi sau lớp khăn che mặt nhếch lên một tia kiêu ngạo…
…
Bên trong Bí Cảnh…
Lạc Thần điều động Hỏa Phượng hạ gục đám Ngạc Ngư, chừa lại một nửa chỉ còn một hơi thở cho Tô Mị đánh bại…
Dù sao thì chỉ có thể tự mình ra tay kết liễu mới được tăng Điểm tích lũy, hắn cũng không thể chiếm đoạt toàn bộ thành tích được…
Bất quá không như các lần trước, Tô Mị mặc kệ đám Ngạc Ngư nằm thoi thóp trên mặt đất, nàng vươn người đứng dậy, lắc lư thân thể mạn diệu của mình đến trước mặt hắn...
Vạn Lý Kính một lần nữa không trực tiếp hình ảnh này, khiến đám người bên ngoài tò mò hận đến nghiến răng, cảm giác như đang xem ngôn tình đến khúc gay cấn lại đến giờ quảng cáo vậy…
Đôi mắt kiều mị lúc này chứa vô vàn cảm xúc phức tạp, tức giận, u oán, trách cứ, khâm phục…không biết diễn tả thế nào…
Với trí tuệ của nàng, sao có thể không nhận ra thời gian qua mình bị người này lừa đảo, người bị nàng mê hoặc không thể nào cùng lúc bộc phát nhiều loại Vũ Kỹ và chiến lực mạnh mẽ đến vậy…
Từ đầu đến cuối nàng cho rằng mình mê hoặc được hắn, kết quả bản thân nàng mới là con ngốc bị người này trêu chọc trong lòng bàn tay…
Bốp…
Âm thanh hết sức đột ngột vang dội, Tô Mị nâng lên bàn tay trắng như phấn tát mạnh vào má hắn…
Lạc Thần cũng không đón đỡ, thản nhiên nhận cú tát của nàng, đây là lần đầu tiên có nữ nhân đánh hắn… cười cười nhìn nàng, chủ động lên tiếng:
“Nàng theo dõi ta thì được, nàng muốn dùng mị công mê hoặc ta thì được, ta chỉ lừa gạt nàng một thoáng lại bị nàng tức giận cho ăn tát, đây là đạo lý của nữ nhân sao?”
Tô Mị sắc mặt hơi đổi, lạnh lùng quát: “Lừa gạt một thoáng? Ngươi nhân cơ hội dê xồm ta còn dám nói chỉ là lừa gạt một thoáng?”
“Ta dê xồm gì nàng?” Lạc Thần hài hước cười hỏi…trong con mắt lóe lên một tia trêu tức…
“Ngươi…” Tô Mị tức giận đến thở phì phò, hắn cướp đi nụ hôn đầu đời của nàng khi chưa được sự đồng ý còn không phải dê xồm sao?
“Thế nào? Ta dê xôm gì nàng, nhắc lại cho ta nhớ nào!” Lạc Thần được nước làm tới...không thể không nói nhìn bộ dạng hiện tại của nàng có phần đáng yêu…
Tô Mị gương mặt đỏ bừng vì tức giận, yêu kiều quát:
“Làm gì thì tự ngươi biết, cái tát vừa rồi xem như ta lấy lại cả vốn lẫn lãi, chúng ta đường ai nấy đi!”
Nói xong dậm chân xuống đất, xoay người muốn bay đi…
Tốc…
Lạc Thần bất chợt xuất hiện trước mặt nàng, Tô Mị bất ngờ không kịp giảm tốc, lao vào lòng ngực hắn...
Vươn đôi tay rắn chắc ôm chặt vòng eo nhu nhuyễn của nàng, không cho nàng cơ hội phản ứng, một lần nữa cúi đầu khóa kín đôi môi mọng mê người đó…
Cái lưỡi bá đạo tách ra hàm răng trắng như ngọc, cướp đoạt lưỡi nhỏ ngọt ngào của nàng, nút chùn chụt…
Bụp bụp…
Tô Mị dãy dụa kịch liệt nhưng không thoát khỏi hắn, nàng vừa giận vừa oán, bàn tay ngưng tụ lực lượng đập mạnh vào lưng hắn…
Lần này là dùng toàn lực, dù Lạc Thần là Thể Tu nhưng cũng không dể chịu gì, toàn thân đau đớn, bất quá vẫn lỳ lợm ôm chặt hôn môi nàng…
Tô Mị đánh đến chán chê, phát hiện khóe môi hắn chảy ra một giọt máu, thấm đẩm cả miệng mình, trong lòng bất chợt mềm nhũn, xụi lơ trong lòng hắn…
Lạc Thần sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng? Hắn thả lỏng vòng tay ôm lấy nàng, nụ hôn cũng trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết…
Mút nhẹ hai cánh môi nàng, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi nàng, diệu dàng chiều chuộng, nâng niu nàng như bảo vật vô giá…
Mắt hắn vẫn ngắm nhìn biểu cảm trên gương mặt nàng, bên trong ánh mắt ấy Tô Mị nhìn thấy sự chân thành…
Lạc Thần cũng biết không thể quá gấp, vì thế cũng không được nước làm tới, hai tay vẫn quy củ ôm vòng eo nàng, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve…
“Ưm”
Tô Mị toàn thân thả lỏng, mặc hắn chiếm lấy môi mình, khác với lần đầu có phần thô bạo, lần này nàng cảm nhận được dư vị ngọt ngào của nụ hôn, cảm giác ấy thật sâu mê luyến nàng…bất quá nghĩ đến mình bị nam nhân này khi dễ từ đầu đến cuối, trong lòng không nhịn được ủy khuất, nước mắt chảy dài ra…
Không biết đã qua bao lâu, Lạc Thần rốt cuộc rời môi, một sợi tơ trắng bạc lấp lánh nối liền khuôn miệng cả hai…
Tô Mị mím đôi môi hơi sưng đỏ, khuôn mặt thấm đẩm nước mắt, lên tiếng chế giễu:
“Ta biết mình đánh không lại ngươi, bất quá đường đường nam tử hán đại trượng phu khi dễ một nữ nhân không cảm thấy xấu hổ hay sao?”
Lạc Thần thấy dáng vẻ ủy khuất của Tô Mị, muốn đưa tay lau hết nước mắt trên mặt nàng…
Tô Mị xoay mặt sang nơi khác, không cho hắn chạm vào…
“Ngoan! Nhìn nàng có khác gì con mèo mít ướt không?” Hắn cười trêu nói…
“Không liên quan đến ngươi! Ta lại tát ngươi một cái, chúng ta đường ai nấy đi!” Tô Mị lại giở bài củ, muốn vươn tay tát hắn…
Chỉ là lần này Lạc Thần nắm lấy cổ tay nàng, nhìn vào đôi mắt ngập nước kia thủ thỉ:
“Nếu một cái tát có thể đánh đổi nụ hôn vô giá của nàng, ta tình nguyện bị nàng tát cả đời!”
Tô Mị thân thể rung nhẹ, cười lạnh nói: “Ngươi là dùng cái miệng dẻo này lừa gạt Tam muội và các nàng sao?”
Lạc Thần chân thành nói: “Ta nói thật hay nói dối tự nàng cảm nhận được không phải sao?”
Tô Mị hừ nhẹ: “Tiểu nữ làm sao đủ thủ đoạn nhận ra lời nói của kẻ phong lưu!”
Lạc Thần bất đắc dĩ, nữ nhân đúng là cái quái gì cũng nói được, đành phất cờ trắng đầu hàng: “Xem như ta thua nàng, phải làm sao mới chịu bỏ qua cho ta đây?”
“Thả ta rời đi!” Tô Mị giận dỗi dứt khoác nói…
“Không thể!” Lạc Thần lập tức cự tuyệt…
“Ngươi còn định bắt cóc ta hay sao?” Tô Mị nghiến răng nghiến lợi…
“Nàng nữ nhân một thân một mình, hành tẩu trong bí cảnh này quá mức nguy hiểm, ta không yên lòng…” Lạc Thần nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng lẩm bẩm, hắn quả thật lo lắng, huống hồ nếu để nàng xảy ra chuyện, Sương Nhi sẽ không tha cho hắn a…
Tô Mị vốn định tiếp tục phản bác, bất quá nhìn gương mặt nghiêm túc của Lạc Thần, cảm nhận được tâm tình của hắn, trong lòng cũng hưởng thụ cảm giác được nam nhân quan tâm, im lặng không nói…