“Ta nhắc lại một lần, giao ra Thẻ Bài hoặc chết!” Lạc Thần trầm giọng quát, một chỉ lại đột nhiên ngưng tụ trên đầu ngón tay…
Đám người nhìn thảm trạng của những nạn nhân trước một chỉ của Lạc Thần, cả đám gương mặt tái nhợt…
Không nói về thực lực, chỉ riêng tốc độ của người này đã khiến bọn hắn cảm thấy bất lực…
Từ cổ chí kim, thiên hạ võ công, duy nhanh không phá…
Tốc độ là thứ quyết định thắng bại trong đa số các trận đấu…
Tô Mị nhìn nam nhân ngạo nghễ đứng giữa thiên địa, trái tim đập thình thịch, mắt đẹp mê ly…cảm thấy khâm phục ánh mắt nhìn người của Tam muội…
Tống công tử móc ra một viên đan dược cấp cao, nhanh chóng mở miệng nuốt xuống, da thịt nơi bắp đùi cấp tốc hình thành, chỉ là gương mặt không còn chút máu cho thấy hắn vẫn trọng thương…
Nghĩ đến cảm giác tử thần ghé qua vừa rồi, Tống công tử trong lòng đắng chát…nếu một chỉ kia xuyên qua không phải đùi mà là Tim hay Đầu…có lẽ hắn đã là một thi thể rồi…
Thực lực trên lệch quá xa, hắn đã từ bỏ ý niệm đối nghịch…dù sao thì Tống công tử không phải người ngu…
Nhìn Lạc Thần, Tống công tử chắp tay nói:
“Các hạ thực lực siêu quần, Tống mổ vô cùng bội phục, chỉ là người ra tay với ngươi là Tống mổ mà không phải bọn họ, hy vọng có thể tha bọn hắn một lần!”
Lạc Thần trong mắt xuất hiện vẻ ngoài ý muốn…không nghĩ đến gia hỏa này lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy…bất quá nếu đã trở mặt, Lạc Thần cũng không phải hạng mềm lòng, cười lạnh nói:
“Nếu đổi lại thực lực của ta không đủ, chỉ sợ người bị đuổi khỏi Bí Cảnh sẽ là ta đi, khi đó ta van cầu liệu các ngươi có bỏ qua?”
Tống công tử cũng biết mọi chuyện không thể dễ dàng một câu nhận lỗi là xong, cắn răng tiếc nuối, lột ra nhẫn trữ vật trên tay ném về phía Lạc Thần…
“Một phần tâm ý, xin các hạ chấp nhận, chúng ta đều là người có hoài bảo, mất đi Thẻ Bài chẳng khác nào đoạn tuyệt tương lai, mong các hạ rộng lượng suy xét!” Tống công tử kính cẩn cúi đầu…
“Xin các hạ suy xét!” Đám người vội vàng hô lớn, cùng nhau cúi đầu…
Lạc Thần nhìn tình cảnh này, trong lòng dâng lên cảm giác hào hùng khó tả…
Quả nhiên, khi thực lực của ngươi chỉ hơn người khác một chút, người ta sẽ ghen ghét ngươi, muốn vượt qua ngươi, đè bẹp ngươi…nhưng một khi ngươi vượt họ quá xa rồi, đạt đến mức độ mà họ biết chắc bản thân không thể đạt tới, sự ghen ghét đó sẽ trở thành hâm mộ, kính trọng …
Lạc Thần cũng không khách khí dò xét nhẫn trữ vật của Tống công tử này…
Chỉ thấy bên trong ngoài một số Linh Thạch, vài loại vũ kỹ cũng như công pháp hệ Phong cùng hai viên Liệu Thương Đan không còn thứ gì khác…
Khoan đã…
Một vật nằm khuất sâu trong nhẫn khiến toàn thân Lạc Thần chấn động…đó là một mảnh da cổ xưa phát sáng nhàn nhạt, bên trên có phác họa vài góc của một bản đồ thần bí…
Lạc Thần toàn thân chấn động, mảnh da này có chất liệu hoàn toàn giống hệt với mảnh da mà hắn lấy được từ tay Cố Phi Thiên trong lần càn quét Thanh Vân Tông trước đây…
Bản đồ làm bằng da của Minh Thiên Tượng…một loại yêu thú cổ xưa, khi trưởng thành có thể sánh ngang với Hợp Thể Kỳ tu sĩ nhân loại…
Theo lời Băng Lam Tịch, rất có thể bản đồ này liên quan đến Quang Minh Thánh Địa, một thế lực hùng mạnh thời thượng cổ…
“Ngươi từ đâu đạt được tấm da kia?” Lạc Thần hướng về Tống công tử truyền âm…
Tống công tử giật mình, tấm da đó là thứ hắn mua được trong một lần tham gia chợ đen, bất quá sau khi nghiên cứu thời gian dài không phát hiện manh mối gì, nên vứt xó bên trong Nhẫn trữ vật…
Không ngờ hiện tại vị thiên tài mạnh mẽ này có hứng thú…
Tống công tử không dám chậm trễ, vội vàng kính cẩn đem mọi chuyện kể lại…
Lạc Thần chau mày, manh mối này cũng không quá hữu dụng, bất quá đã có thêm một mảnh bản đồ, hắn tin tưởng mình sẽ có khả năng đem nó thu gom lại…
Chỉ thu mỗi bản đồ, Lạc Thần ném nhẫn trữ vật lại cho Tống công tử, khoác khoác tay nói:
“Các ngươi có thể đi! Lần sau gặp ta tốt nhất né ra! Không có lần thứ hai…”
“Đa tạ công tử khai ân!” Đám người mừng rỡ như điên liên tục cúi đầu, vác theo gần mười tên tu sĩ bị trọng thương bởi Xuyên Tinh Chỉ, nhao nhao rời đi…
Đến lúc này bọn hắn cũng không còn tâm trạng nghĩ đến gốc Linh Dược bên trong hang động kia nữa…