Nhiệt độ ngày một tăng cao cũng phần nào chứng thực phán đoán của hắn…
Lạc Thần vì đề phòng vạn nhất, tỏa ra một luồng Hỏa Diễm màu tím nhẹ nhàng bao phủ quanh mình và Tô Mị, bảo vệ cơ thể cả hai…
Trước sự điều khiển của hắn, Tử Tâm Phần Không Viêm không gây hại cho Tô Mị, trái lại trở thành một lớp bảo hộ thân thể nàng…
Tô Mị cũng không ngạc nhiên hắn sở hữu Dị Hỏa, từ lần tên này triệu hoán Hỏa Phượng thì toàn bộ Học Phủ cũng đã nhận ra rồi…
Rốt cuộc, trước mặt hai người xuất hiện một lối ra…
Lạc Thần nắm tay nàng thận trọng tiến đến…
Grừ…
Chợt một con mắt dữ tợn hiện lên ngay lối ra, hung hăng nhìn chằm chằm hai người khiến Tô Mị giật bắn người sắc mặt tái nhợt…
“Xuyên Tinh Chỉ!” Lạc Thần lại bình tĩnh hơn nhiều, cười lạnh một tiếng, nhắm ngay tròng mắt đỏ ngầu kia, một chỉ xuất kích…
Tình hình chiến đấu lập tức được Vạn Lý Kính Thu Lại, truyền ra bên ngoài…
Như đã nói, Xuyên Tinh Chỉ tốc độ khủng bố vô cùng, chủ nhân của con mắt kia không kịp né tránh…
RỐNG…
Âm thanh đau đớn gầm thét vang trời, từng giọt máu huyết to lớn lăn dài, chủ nhân của con mắt co rụt người lại, chừa ra lối đi nơi cửa động…
Lạc Thần không ngần ngại kéo Tô Mị bước lại quan sát…
Chỉ thấy phía sau lối ra nơi cửa động đã không còn đường đi, bên dưới là một biển Dung Nham rực cháy hừng hực, nhiệt độ kinh khủng đến mức ngay cả không khí cũng run rẩy kịch liệt….
Trong biển lửa kinh khủng kia, một con quái vật khổng lồ gồng mình đau đớn vì vết thương nơi tròng mắt, nó lăn qua lộn lại trong biển lửa như dòng nước thong thường không có gì trở ngại…
Đây là một con yêu thú cơ thể dài ngoằn, quanh thân có vảy dày màu đỏ bao trùm hết sức cứng cáp, cái lưỡi dài không ngừng thò ra thụt vào, hàm răng sắt bén dữ tợn trong y hệt xà loại…
Chỉ là quái dị thay, con rắn này vậy mà mọc ra hai cánh tay ở phần trên cơ thể, có móng vuốt khủng bố…
“Xà Nham Song Thủ! Yêu thú hệ hỏa hết sức kinh người…” Kim Nhi lập tức công khai thân phận con quái…
Lạc Thần gật đầu, ánh mắt không dừng lại trên người Yêu Thú này quá lâu, trái lại bị một thứ giữa biển lửa hấp dẫn tầm mắt…
Đây là một gốc Linh Dược có hình dạng trông như lục bình, khác với lục bình thường thấy là, nó toàn thân bóc cháy lửa đỏ, trôi nổi giữa dòng Dung Nham trong hết sức tự tại…
“Bình Diễm Thảo – Địa Cấp Cực Phẩm Linh Dược!” Kim Nhi hết sức ngưng giọng nói…
“Địa Cấp Cực Phẩm sao?” Lạc Thần không cảm thấy có gì bất phàm, chợt nhận ra giọng điệu khác thường của Kim Nhi, lên tiếng kỳ quái hỏi:
“Có gì kỳ lạ sao?”
Với tầm mắt cực cao của nha đầu này, đừng nói Địa Cấp Cực Phẩm, cho dù là Thiên Cấp cũng không nhìn vào mắt, sao có thể bày tỏ giọng điệu ngưng trọng như vậy?
“Công tử không nhận ra Dung Nham nơi này hết sức bình thường sao?” Kim Nhi hỏi thăm…
“Đúng vậy!” Lạc Thần gật đầu, Dung Nham nơi này mặc dù có nhiệt độ cao, nhưng đối với kẻ sở hữu Dị Hỏa như hắn hoàn toàn không xem ra gì…
“Khoan đã…”
Như nghĩ đến điều gì, Lạc Thần trầm giọng: “Chỉ là hoàn cảnh Dung Nham hết sức bình thường, tại sao có thể hình thành nên một gốc Địa Cấp Cực Phẩm Linh Dược?”
“Vấn đề là ở đó, Dung Nham này chưa đủ đẳng cấp để nuôi dưỡng Bình Diễm Thảo đâu!” Kim Nhi gật đầu chấp nhận…
“Dị Hỏa?” Hai người cùng lúc bật thốt lên…
Bên dưới lớp Dung Nham này, có Dị Hỏa tồn tại…
Lạc Thần hô hấp trở nên dồn dập hơn bao giờ hết…không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, lại đánh ra tung tích một đóa Dị Hỏa…
Mà Tô Mị một mặt ngơ ngác, nàng cũng là người có kiến thức, sao có thể không nhận ra tình huống khác thường nơi đây, bất quá trong lúc nhất thời chưa thể xác định có Dị Hỏa tồn tại mà thôi…