Mặc kệ vô số ánh mắt soi mói kia, Lạc Thần thả lỏng tinh thần nhất có thể, cùng chúng nữ trò chuyện vui vẻ, hỏi thăm khoảng thời gian vừa qua của các nàng…
Nhất là đối với hai người Sương Nhi, Thi Cầm…
Lạc Thần ánh mắt lấp lóe nghe các nàng kể lại, hắn không nghĩ rằng hai nữ vừa vào bí cảnh không lâu đã bị một tên Thánh Tử Huyết Linh Tông chặn đường gây sự…
“Huyết Linh Tông, Phàm Ẩn Tự, Lạc gia…các ngươi tốt nhất cùng nhau kéo đến!” Cười nhạt một tiếng, trong mắt Lạc Thần xuất hiện chiến ý ngập trời…
Mà chúng nữ cũng sớm tụm ba tụm bảy oanh oanh yến yến, chị chị em em trò chuyện, hầu như không xuất hiện vẻ căng thẳng trước đại chiến chút nào…
Không phải các nàng xem thường đối thủ, mà vì các nàng tin tưởng vào nam nhân của mình, tin tưởng vào thực lực tuyệt đối trong cùng cấp của hắn…
Có một chỗ dựa vững trãi trong gia đình, cần phải lo lắng sao?
Hoa Ngọc Phượng nhìn một đám nữ nhân thiên tài tuyệt sắc vậy mà hòa hợp cùng một chỗ, trong lòng cảm thấy khó có thể tin…
Chúng nữ mỗi người đều là vạn dặm tuyển một, lẽ ra nên không ai phục ai mới đúng…thật không hiểu nam nhân này có mị lực hay bùa chú gì?
“Đại tỷ a, ngươi và phu quân từ bao giờ bắt đầu?” Yên Sương Nhi kéo Tô Mị sang một góc, nhoẻn miệng cười trêu chọc…
Hoa Ngọc Phượng vểnh tai, trong lòng tò mò đến cực điểm…nàng cũng muốn biết nguyên nhân vị đại tỷ của mình vốn không xem nam nhân ra gì lại nhanh chóng rơi vào tay giặc như vậy…
Tô Mị nghe “chính thê” thắc mắc, xấu hổ mím mím môi, gương mặt nóng hổi đỏ bừng…
“Chúng ta lớn lên cùng nhau, hiện tại lại cùng theo một nam nhân cũng là kết cục hoàn mỹ, đáng tiếc nhị tỷ…haizz” Yên Sương Nhi liếc mắt nhìn Hoa Ngọc Phượng một cái, ra vẻ buồn bả thở dài…
“Hừ” Hoa Ngọc Phượng yêu kiều hừ một tiếng, xoay mặt sang nơi khác, vô tình bắt gặp Lạc Thần đang mỉm cười nhìn mình, nàng giật thót người, như hài tử ăn vụn bị bắt quả tang, không thèm nhìn hắn…
Tô Mị loáng thoáng nhận ra dụng ý trong giọng điệu của Yên Sương Nhi, lập tức nghĩ đến viễn cảnh ba tỷ muội thân thiết cùng gả cho một nam nhân, cũng không hẳn quá tệ…
Vội vàng đem tình huống gặp Lạc Thần kể ra, cố tình truyền vào tai Hoa Ngọc Phượng, lại dùng giọng điệu truyền cảm nhất có thể, đem Lạc Thần miêu tả thành nam nhân tốt nhất thế gian vậy…
Yên Sương Nhi vừa nghe vừa thích thú, che miệng cười phụ họa, lại thỉnh thoảng khen ngợi điểm tốt của Lạc Thần, khiến Hoa Ngọc Phượng trong lòng ngứa ngáy thầm nghĩ: “Hắn thật sự ưu tú như vậy sao?”
Phía bên kia, Liễu Thi Cầm nhẹ giọng nói với Mộc Tử Âm vấn đề gì đó, thỉnh thoảng liếc sang Hoa Ngọc Phượng, ánh mắt hiện lên từng tia thưởng thức…
Mộc Tử Âm cười nhẹ gật đầu, kéo theo Bạch Tố Mai cùng Lý Trúc Loan bước đến cạnh Hoa Ngọc Phượng…
Hoa Ngọc Phượng theo bản năng gật đầu xem như chào hỏi, nàng luôn cảm thấy ba nữ nhân này có điểm gì rất quen thuộc, nhất là hương thơm trên cơ thể các nàng, như từng gặp ở đâu rồi…
“Từ khi chia tay đến giờ, Nhị thánh nữ vẫn khỏe chứ?” Mộc Tử Âm thân thiện hỏi thăm, khí chất thành thục quyến rũ của nữ nhân trưởng thành hơi lấn át vẻ non nớt kiêu ngạo của một thiếu nữ như Hoa Ngọc Phượng…
“Chúng ta hình như đã gặp nhau trước đó?” Hoa Ngọc Phượng cũng là nữ nhân ngay thẳng, vào trực tiếp vấn đề…
“Hì hì, Nhị Thánh Nữ đã quên hai từ Hậu Cung sao?” Lý Trúc Loan che miệng cười tinh nghịch…
“Thì ra là ba vị!” Hoa Ngọc Phượng bất ngờ bật thốt lên, gương mặt tuyệt mỹ vui vẻ…
Trong một lần nàng mang theo vài tỷ muội Bách Hoa Tông làm nhiệm vụ, bị thiên tài của Huyết Linh Tông chặn đường gây sự, mắt thấy mình sắp hương tiêu ngọc vẫn, ba nữ tử thần bí tự xưng là người của Hậu Cung đã xuất hiện cứu nàng…
“Ngọc Phượng đa tạ ba vị cứu mạng!” Hoa Ngọc Phượng vội vàng đứng dậy khom người…
Bất quá Bạch Tố Mai đã nhanh tay đỡ lấy nàng, nhu hòa cười nói: “Sương Nhi và Tô Mị tỷ cũng là thành viên của Hậu Cung, chúng ta theo lý là người một nhà, Nhị Thánh Nữ không cần khách sáo!”
“Đại Tỷ và Tam muội? trách không được khi đó các vị nói Bách Hoa Tông chính là bằng hữu của Hậu Cung!” Hoa Ngọc Phượng trong lòng bừng tỉnh…