Mà lúc này, Phàm Tùng đã sắp không chịu đựng nổi Kim Ngân Song Xà siết chặt, cái lưỡi cũng thè ra ngoài...  

 

“Đòa Hoa Trận!” Một trận pháp như rừng hoa đột nhiên hình thành, đem thân ảnh Phàm Sơn vừa liều lĩnh thoát khỏi Nam Cung Uyển Dung bao phủ, tránh hắn cứu viện...  

 

Hoa Ngọc Phượng ánh mắt kiêu ngạo, âm thầm nghĩ: “Lần này mình ra tay xem như báo đáp ân cứu mạng của các nàng!”  

 

Tên Phàm Sơn nàng quả thật mạnh mẽ, bị Nam Cung Uyển Dung dùng Kim Châm đâm đến máu thịt be bét vẫn còn khỏe mạnh...  

 

Bất quá bị bao phủ trong trận pháp của nàng, đừng hòng trốn thoát...  

 

“Ưm ưm”  

 

Những tiếng khó nhọc từ miệng Phàm Tùng phát ra, hắn đã vào giai đoạn cuối của cuộc đời...  

 

Rốt cuộc, Băng Dương không chần chờ nữa, nếu hiện tại có người chết thì sĩ khí bên hắn sẽ tan rã...  

 

Thi triển Sương Băng Thuấn Ảnh, muốn âm thầm tiếp cận viện trợ Phàm Tùng...  

 

“Xuyên Tinh Chỉ”  

 

Nhìn Xuyên Yếu Điểm bắt được thân ảnh của Băng Dương, Lạc Thần muốn điểm ra một chỉ...  

 

Bất quá ngay lập tức, hai thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn...  

 

Lạc Vũ, Ngự Hàn...  

 

“Đi đâu? Hình như nhân số bên ngươi hơi hạn chế?” Lạc Vũ trêu tức nói...  

 

Hai loại công kích hướng Lạc Thần vồ đến, chỉ muốn ngăn cản hắn cứu người mà thôi...  

 

Bên phía Lạc Thần có ba nữ không rành chiến đấu, lại thêm Nam Cung Uyển Dung và Hoa Ngọc Phượng hợp lực mới ngăn cản được Phàm Sơn, vì thế khá bị động...  

 

Mắt thấy Bạch Tố Mai sắp bị Băng Dương ám sát...  

 

Lạc Thần hờ hững nhìn hai tên trước mặt, đột nhiên thân hình hắn biến mất...  

 

Tốc biến...  

 

Một lần nữa xuất hiện đã tiếp cận Băng Dương, Xuyên Tinh Chỉ bắn ra...  

 

“Không được!” Băng Dương thốt lên một tiếng, mãnh liệt né tránh, từ bỏ việc đánh lén Bạch Tố Mai...  

 

“Hự!”  

 

Mà trong khoảng khắc đó...  

 

Rốt cuộc, theo một âm thanh mệt mỏi vang lên, Phàm Tùng triệt để tắt thở... Ngay cả lục phủ ngũ tạng trong người hắn cũng bị Kim Xà siết nát bấy...  

 

Ngay cả cơ hội vứt Thẻ Bài cũng không có...  

 

“Tha mạng!”  

 

Một tiểu Nguyên Anh sợ hãi từ người hắn chui ra ngoài, muốn bỏ chạy...  

 

Bạch Tố Mai cắn môi, cố nén cảm giác mệt mỏi, điều động Kim Xà Kiếm đem Nguyên Anh của hắn chém thành hai khúc...  

 

Phàm Tùng vẫn lạc...  

 

Tĩnh...  

 

Thiên địa yên tĩnh đến cực hạn...  

 

Vô số người sợ hãi nhìn nàng như một nữ sát thần...  

 

Bạch Tố Mai mặc kệ tất cả, quay sang nhìn Lạc Thần nhoẻn miệng cười, như đợi hắn khen ngợi...  

 

“Làm tốt lắm bảo bối!” Lạc Thần nhìn nàng thật lòng nói...  

 

Bạch Tố Mai thỏa mãn, thân thể xuội lơ, thi triển Tinh Thần Biến khiến nàng tiêu hao quá nhiều...  

 

Tu vi cấp tốc trở về Tứ giai sơ kỳ...  

 

Diễm Điệp Tình hóa thành một làn gió, nâng đỡ Bạch Tố Mai trở về bên cạnh Mộc Quy...  

 

“Khốn kiếp, Aaa, khốn kiếp!” Lạc Vũ giận dữ thét gào, chiến cuộc chỉ mới bùng phát không lâu, bên hắn đã chết một người...  

 

Chuyện này như cái tát trực diện vào mặt mũi hắn, phẫn hận đến cực điểm a...  

 

So với Lạc Vũ, vẫn còn một người có biểu hiện kinh khủng hơn...  

 

Phàm Sơn...  

 

Chỉ thấy hắn gương mặt ngơ ngác nhìn thi thể của Phàm Tùng, lại nhìn Bạch Tố Mai đang thong dong chửa thương...  

 

Trên đôi mắt chảy hai hàng huyết lệ...  

 

Bị Đào Hoa Trận vây nhốt khiến hắn không thể làm gì...  

 

Rốt cuộc, trước ánh mắt của vô số người, một bình thủy tinh xuất hiện trong tay hắn...  

 

Bên trong bình, một giọt máu đen tràn ngập khí tức táo bạo trôi nổi...  

 

Phàm Sơn không thèm mở ra, ném toàn bộ bình ngọc vào miệng...  

 

Cắn nát...  

 

Nuốt trọn giọt máu kia vào người...  

 

RỐNG...  

 

Theo sau đó, một âm thanh như quái thú từ cơ thể hắn truyền ra...  

 

Bầu không khí tại chiến trường bị sự hoang dã bao trùm...  


...

Advertisement
';
Advertisement