Đáng tiếc, hắn nhanh nhẹn vươn ra Giao Vương Kích, quét về phía sau…  

 

Hành động này khiến hai kẻ đánh lén giật mình, vội vàng đánh trượt mục tiêu vốn có…  

 

KENG…  

 

Hai loại công kích va đập vào Huyết Sắt Chiến Giáp, âm thanh Kim Loại va chạm vang lên, Lạc Thần vẫn hoàn hảo không tổn hại…  

 

Mà Tiểu Sư phát hiện có người nhân lúc đánh lén chủ nhân mình, nó giận dữ ngửa đầu gầm rống:  

 

RỐNG…….  

 

Sư Tử Hống…thiên phú công kích của Tiểu Sư…  

 

Âm ba vang vọng không trung mang theo uy lực của Lôi Đình, vô số người bị ảnh hưởng ôm đầu, thậm chí hai kẻ vừa đánh lén bị chấn đến hoa mắt chóng mặt, bị Lạc Thần một kích quét trúng, bay thẳng ra ngoài…  

 

Lạc Thần lúc này mới quan sát hai kẻ vừa đánh lén hắn đang vươn người đứng dậy…  

 

Một nam tử mái tóc màu đỏ như máu, có làn da tái nhợt, âm nhu vô cùng, trên tay là móng vuốt sắt nhọn…  

 

Một tên khác diện mạo không rõ, bị áo choàng che phủ, nhưng vừa nhìn thanh kiếm Thiên Cấp Hạ Phẩm trên tay hắn đã biết là người của Cửu Cấp Thế Lực…  

 

“Ta không đánh cùng vô danh tiểu tốt! Mau xưng tên ra!” Lạc Thần tay nắm Giao Vương Kích, trầm thấp quát lạnh, như nhất tôn chiến thần…  

 

“Huyết Tử!” Nam tử mái tóc màu đỏ âm nhu mở miệng, ánh mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc, đôi mắt tham lam nhìn qua chúng nữ…  

 

Hắn không biết rằng, hành động theo thói quen này của mình đã khiến Lạc Thần đặt hắn vào danh sách một trong những kẻ phải giết…  

 

“Haha, Vương Lân!” Phía sau lớp áo choàng, giọng điệu ngạo nghễ của thanh niên truyền ra…  

 

Không biết từ bao giờ, Phàm Sơn đã trở về trạng thái bình thường, hiển nhiên lực lượng của máu Ma Cà Rồng đã hết…  

 

Nhìn Lạc Thần và Bạch Tố Mai oán hận một cái, hắn nhanh chóng vứt bỏ Thẻ Bài trên người mình…  

 

Truyền tống ra ngoài…thành công bảo toàn một mạng quèn…  

 

Mà lúc này, Vương Lân và Huyết Tử cùng Lạc Vũ và Thao Thôn Cẩu đứng cùng một chiến tuyến, ngưng trọng nhìn Lạc Thần ở phía đối diện…  

 

“Vương Lân sao? ta hình như không cùng Thiên Sơn Tiên Cảnh có xung đột a?” Lạc Thần khó hiểu hỏi…  

 

“Đúng vậy, vì thế ngươi chỉ cần giao cho ta Vũ Kỹ Xuyên Tinh Chỉ kia, Vương mỗ sẽ tự động rời đi, không xen vào trận chiến này!” Vương Lân cười đặt ra điều kiện…  

 

Lạc Thần ồ một tiếng, mở miệng cười hỏi: “Ngươi có hung thú với Xuyên Tinh Chỉ của ta? Cửu Cấp Thế Lực nghèo đến mức không có nổi Thiên Cấp Vũ Kỹ sao?”  

 

Vương Lân bỏ ngoài tai lời Lạc Thần trêu chọc, sắc mặt trầm xuống: “Ta biết đòi hỏi nhiều hơn ngươi sẽ không chấp nhận, chỉ cần Xuyên Tinh Chỉ, ta lập tức rời đi!”  

 

“Hahaha!” Lạc Thần đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười vang vọng vào tai của mỗi người…  

 

Tiếng cười của hắn như chế giễu Vương Lân, khiến sắc mặt tên này giận dữ, nếu không phải kiêng kỵ thực lực của Lạc Thần hắn đã sớm giết người rồi, âm trầm quát:  

 

“Ngươi cười cái gì?”  

 

Lạc Thần dừng lại tiếng cười, sát khí lan tràn ra bốn phương tám hướng…  

 

Cùng lúc đó, một âm thanh bá đạo tuyệt luân, thể hiện rõ phong phạm của một Bá Chủ vang vọng trên không trung:  

 

“Một con kiến hôi như ngươi dám mở miệng uy hiếp Cự Long tại chín tầng trời, còn gì đáng buồn cười hơn sao?”  

 

“Cái gì? Hắn vậy mà ám chỉ Vương Lân là con kiến hôi, vậy Cự Long không phải nói hắn sao?”  

 

“Đúng vậy a, kẻ này thật cuồng ngạo, Vương Lân đường đường cũng nằm trong top 10 a”  

 

“Hừ, nhìn người ta lấy một chọi bốn không rơi vào hạ phong xem? Có tư cách nói lời như vậy!”  

 

“Đạo hữu nói cũng đúng!”  

 

“Khoan đưa ra kết luận, đám người Lạc Vũ, Vương Lân còn chưa thi triển toàn lực đâu, chưa thể nói trước điều gì!”  

 

Trong lúc nhất thời, đám đông nghị luận ầm ỷ...  

 

Mà vô số nữ tu đã bị phong thái của Lạc Thần khiến cho mê mẩn, không biết trời trăng mây gió gì...  

 

Bên trên một đỉnh núi cao gần đó, hai thân ảnh sóng vai mà đứng, trên gương mặt bình thường không có gì nổi bậc của bọn hắn đã bị sự ngưng trọng bao phủ...  

 

Nhìn thân ảnh thanh niên mặc chiến giáp, thân cưỡi Tử Lôi Sư Bàng kia, từ đáy lòng phát ra niềm khâm phục, đồng thời chiến ý háo hức, hận không thể tiến lên cùng Lạc Thần một trận chiến...  

 

Hai người này chính là Vương Bá và Băng Ngạo...  


Bất quá niềm kiêu ngạo của bản thân không cho phép bọn hắn liên thủ vây công Lạc Thần, lòng tự trọng của thiên tài chân chính không cho phép... 

Advertisement
';
Advertisement