Băng Linh Cung...
“Ưm, cô gia thật lợi hại, tiểu thư chịu nổi chàng sủng hạnh hay không nhỉ? Linh Nhi nhất định sẽ giúp Tiểu Thư hầu hạ chàng!”
Băng Linh Nhi tò mò quan sát, lẩm bẩm một câu như vậy...
...
Uyển Dung Cung...
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Từ lồng ngực đầy đặn, âm thanh tim đập của Nam Cung Uyển Dung vang vọng, ngay cả chính bản thân nàng cũng nghe được...
“Ngọc tỷ, ngươi đem muội lừa gạt đến nơi nào thế này?”
Nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, u oán lẩm bẩm một tiếng, chỉ là trong lời nói không hề có chút tức giận nào...
Trong lúc nhất thời, đối với tương lai phía trước lần đầu xuất hiện vẻ mong chờ...
...
Sương Nhi Cung...
“Vô sỉ, sao hắn lại dám hoang dâm giữa thanh thiên bạch nhật?”
Hoa Ngọc Phượng quay mặt sang hai vị tỷ muội hét to...
Tô Mị không để ý lời nói của nàng, gương mặt đỏ như trái táo chín, không thể rời mắt khỏi hình ảnh phía dưới, nam nhân của nàng thật hung mãnh, đưa lần lượt từng nữ nhân lên đỉnh nhưng không mệt mỏi chút nào...
“Phu quân cùng các vị tỷ muội ân ái, chuyện này hết sức bình thường a!” Yên Sương Nhi ôn hòa cười nói, bàn tay nhẹ mân mê cánh môi...
“Sương Nhi muội điên rồi! Muội không ghen? Không giận sao?” Hoa Ngọc Phượng trừng to mắt...
“Ghen giận thì được gì chứ? Chàng vẫn yêu thương muội đấy thôi, huống hồ một mình muội cũng không thể nhận hết ân sủng của chàng a, cơ thể muội chịu không nổi đâu!” Yên Sương Nhi nhoẻn miệng cười...
Hoa Ngọc Phượng vỗ vỗ trán, nàng cảm thấy mình đã cạn lời...
“Tam muội, làm chuyện đó thoải mái lắm sao?” Tô Mị tò mò mảnh liệt...
“Phu quân quả thật làm muội như muốn lên tiên vậy!” Yên Nhuọec Tuyết hạnh phúc tràn đầy đáp...
Nàng quay sang Tô Mị nói tiếp: “Hay tỷ cũng xuống cùng chàng đi, chàng rất sủng tỷ mà!”
Tô Mị cắn môi, cuối cùng lắc đầu ỏn ẻn: “Tỷ chưa chuẩn bị tâm lý!”
Yên Sương Nhi nghe vậy cười cười, chợt nàng mong chờ nói:
“Vậy hai tỷ tiếp tục xem, muội thèm chàng lắm rồi!”
Nói xong, trước ánh mắt trợn tròn của chúng nữ...
Yên Sương Nhi như tiên nữ giáng trần bay xuống Cung Đình Thụ...
Từ trên không trung, từng lớp y phục trên người nàng lần lượt cởi bỏ, tung bay phất phới...
Cho đến cuối cùng, thân thể tuyệt mỹ mê người hiện ra...
Lạc Thần ngẩng đầu nhìn thê tử trần truồng vừa đến trước mặt...
Hắn cưng chiều cười một tiếng, đặt Tình Nhi cùng Trúc Loan đã sớm thỏa mãn sang bên cạnh...
“Phu quân yêu thiếp!” Yên Sương Nhi mê ly cầu khẩn...
Lạc Thần giang tay, đem thân thể trần truồng nhẹ ôm vào lòng...
Môi tìm đến môi...
Đại chiến lại diễn ra...
Xuân sắc khắp trời...
...
Bảy ngày nhanh chóng qua đi...
Trong khoảng thời gian này, Lạc Thần chỉ bồi bạn bên cạnh chúng nữ, do thời gian quá ngắn nên các nàng cũng không thể tu luyện công pháp mới...
Điều khiến Lạc Thần bất đắc dĩ là hắn phát hiện Nam Cung Uyển Dung, Hoa Ngọc Phượng và Tô Mị luôn tìm cách tránh né mình, riêng nha đầu Băng Linh Nhi thì đeo bám hắn hơn, không thua kém hai người Trúc Loan và Tình Nhi...
...
Rốt cuộc ngày tiến vào Thánh Linh Học Phủ đã đến, Lạc Thần và chúng nữ rời khỏi khách sạn, tập trung phía trước Cổng, nơi tham gia Khảo Hạch...
Đã có vô số người xếp thành hàng ngay ngắn, hiển nhiên chờ đợi tiến vào...
Trong ánh mắt chờ mong của vô số người, Chấp Chính Trưởng Lão phá không xuất hiện, sau lưng hắn là Thất Đại Chấp Sự...
Đảo mắt nhìn quanh một vòng toàn trường, Chấp Chính Trưởng Lão cất tiếng, ầm ầm vang dội: