Yên Nhược Lan cười khổ, từ lần trước Thánh Nữ Đại Điển, nàng đã nhận ra trạng thái khác thường của đệ tử mình...
Sau khi trở về ép hỏi, quan hệ cả hai lại không khác mẫu tử là bao, nên Yên Sương Nhi cũng không giấu diếm kể lại mọi chuyện cùng Lạc Thần...
Đối với chuyện này, Yên Nhược Lan vừa lo vừa mừng, lo vì Sương Nhi mất đi quyền cạnh tranh chiếc ghế tông chủ, mừng vì nàng tìm được ý trung nhân tâm đầu ý hợp....
Tâm trạng của Yên Nhược Lan không khác một người mẹ chút nào, quyết định thay con gái che giấu...
Nhưng hôm nay biết không thể giấu được nữa, Yên Nhược Lan đành đem toàn bộ mọi chuyện lặp lại một lần...
Chúng nữ nhân Bách Hoa Tông nghe xong, cả đám im lặng...
Chợt, Đại Trưởng Lão Hoa Ngọc Loan đứng dậy cười nói:
“Thưa tông chủ, Sương Nhi tìm được tình lang là chuyện đáng vui mừng, huống hồ tiểu tử Lạc Thần này cũng rất không tệ, về phần không tiếp tục tranh cử ngôi Tông Chủ cũng không sao, không phải còn Ngọc Phượng và Tô Mị sao?”
Đám trưởng lão nhao nhao gật đầu, cảm thấy chuyện này không phải quá mức khó xử, Bách Hoa Tông có thêm một chàng rể thiên tài là chuyện tốt a...
Tô Nhan im lặng thoáng chốc, chợt u thanh nói:
“Các ngươi là không nhìn ra hay giả vờ hồ đồ? Chỉ sợ rằng ngay cả đệ tử của bổn tọa và Ngọc Phượng cũng lọt vào ma thủ của tiểu tử gọi Lạc Thần này đi?”
Đám trưởng lão giật mình, vô ý thức lắc mạnh đầu, từng người bật thốt:
“Làm sao có thể?”
“Ba vị Thánh Nữ đều lập gia đình, vậy ai kế thừa ngôi Tông Chủ?”
“Tiểu tử này sẽ không có bản lĩnh đến mức đó đi?”
“Đúng a, các nàng kiêu ngạo thành tính, sao chấp nhận cùng chung một chồng?”
Các nàng không phải không nhận ra vài tình tiết vi diệu thông qua xem Lưu Ảnh Ngọc, nhưng theo bản năng chủ động nghĩ về hướng tích cực...
Tô Nhan thở dài một hơi, đám nữ nhân này thật không đáng tin cậy...
“Đích thân bổn tọa sẽ đi một chuyến tự mình xác thực chuyện này, sẳn tiện vấn an sư phụ!”
Theo một tiếng nhẹ than, thân ảnh của Tô Nhan đã biến mất tại Phượng Tọa...
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, biết Sư Phụ trong miệng nàng là ai...
Đó chính là vị Hiệu Trưởng đương nhiệm của Thánh Linh Học Phủ, xếp hạng Đệ Thất...
...
Lạc Gia...
Tại nghị sự đường...
Một căn phòng rộng rãi, một bộ bàn ghế cổ kính...
Lạc Phá Lôi trầm mặt quan sát tới lui Lưu Ảnh Ngọc cầm trên tay, ghi chép lại toàn bộ quá trình Khảo Hạch, trong mắt thỉnh thoảng lấp lóe Lôi Đình...
Bên cạnh hắn, vài chục thân ảnh ngồi im, ngay cả thở mạnh cũng không dám...bởi vì chính bọn hắn cũng cảm thấy khó tin với sự biến hóa của kẻ từng phế vật kia...
Rốt cuộc, người đầu tiên cất tiếng lại là Lạc Phá Lôi:
“Chư vị đối với chuyện này có cảm tưởng gì?”
Đám người ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu, một tên lão già đứng lên chắp tay...
Hắn chính là Đại Trưởng Lão của Lạc Gia – Lạc Thanh Liệt...
Lạc Thanh Liệt hít sâu một hơi, trầm ổn nói:
“Trước hết nên cho người tìm tòi tung tích của thiếu chủ, chúng ta đã mất liên lạc với hắn...về phần phế..về phần Lạc Thần, mọi chuyện do gia chủ định đoạt!”
Lạc Phá Lôi lâm vào trầm tư... Nếu không có lần khảo hạch động trời này, hai từ Lạc Thần là cái tên hắn không muốn nghĩ đến nhất... Bởi vì đây là vết bẩn lớn nhất trong đời hắn...
Lạc Phá Lôi hắn khi sinh ra đã là tuyệt đỉnh thiên tài, một đường tu luyện hầu như chưa từng vấp ngã, cho đến cuối cùng càng là leo lên ghế gia chủ, quyền uy vô hạn...
Vì thế sinh ra một phế vật là chuyện hắn không muốn nhắc đến nhất...
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng bản thân Lạc Phá Lôi hắn chưa bao giờ xem người kia là con của mình...
Điều Lạc Phá Lôi quan tâm nhất lúc này cũng không phải an nguy của Lạc Vũ, trái lại là nguyên nhân gì đã khiến vận mệnh của Lạc Thần thay đổi kinh khủng như vậy...
Nếu hắn đạt được cơ duyên, hẳn sẽ là cơ duyên phi thường khủng bố đi?...
Nghĩ đến đây, Lạc Phá Lôi ngẩng đầu, trầm thấp nói:
“Nói Lạc Trần liên hệ với tiểu tử kia, chỉ cần thành thật khai báo về những gì hắn đạt được, đồng thời đồng ý chia sẽ toàn bộ với Lạc gia, ta sẽ đón hắn trở về, thậm chí để hắn thay Vũ Nhi trở thành thiếu chủ!”
Đám trưởng lão liếc nhau, đồng thanh hô: “Gia chủ anh minh!”
“Nếu hắn không đồng ý thì sao?” Người lên tiếng lại là Lạc Thanh Liệt...