“Vậy ngươi đến đây làm gì?” Tần Mộng Ảnh yêu kiều quát…
“Đương nhiên là thăm hai nữ nhi của ta!” Diễm Nguyệt Kỳ đường hoàng nói, chỉ là ánh mắt lại thỉnh thoảng nóng rực nhìn nhìn Lạc Thần…
Tần Mộng Ảnh bắt gặp tình cảnh này, càng thêm tức giận đến mức đầu bóc khói, quay mặt nhìn Lạc Thần mắng chửi:
“Ngươi cái đại sắc lang này, thu nữ nhi của nàng còn không đủ? Ngay cả nàng cũng lên giường? hoang đường đến cực điểm a!”
Nếu lúc này Lạc Thần không nhận ra quan hệ giữa hai nữ không được tốt thì hắn chính là kẻ đần, vội vàng quay sang nhìn sư phụ cầu cứu…
Đáng tiếc nàng chỉ chéo ngẩy hai chân ngồi trên ghế, thích thú nhìn cảnh tượng này liếm liếm môi, vai trò khán giả làm tốt đến cực điểm…
Lạc Thần giận đến nghiến răng, sư phụ gì thế này?
“Mộng Ảnh, tình huống khi đó là bắt buộc, nếu không chỉ sợ cả ta và Nguyệt Kỳ đều chết không chỗ chôn a!” Bất đắc dĩ, Lạc Thần đành đem toàn bộ chuyện ở U Nguyên Đại Lục kể lại một lần…
Tần Mộng Ảnh vừa nghe, tức giận trong lòng suy giảm một chút, quay sang Diễm Nguyệt Kỳ mở miệng:
“Hắn nói là thật?”
Diễm Nguyệt Kỳ nhún nhún vai, cực kỳ quyến rũ liếm lấy khóe miệng thủ thỉ:
“Tình huống khi đó quả thật như vậy, nhưng tư vị chuyện đó quả thật quá mức mỹ diệu, vì thế sau khi xong chuyện ta còn đè hắn ra ngủ gần mười ngày a!”
“Ngươi…các ngươi…!” Tần Mộng Ảnh rốt cuộc không nhịn được, khí tức Luyện Hư Trung Kỳ chấn động dữ dội, đem Lạc Thần ném văng ra ngoài…
Nàng một tay ngưng tụ hỏa diễm cùng lôi đình, hướng về Diễm Nguyệt Kỳ chưởng mạnh…
Vừa ra tay đã dùng Lôi Hỏa Huyền Công…
Diễm Nguyệt Kỳ kiêu sa nhếch môi, nhẹ nhàng phất tay, công kích của Tần Mộng Ảnh tan biến…
“Ngươi…đột phá Luyện Hư Viên Mãn?” Tần Mộng Ảnh khiếp sợ thốt lên, chỉ có Luyện Hư Viên Mãn mới dễ dàng phá vỡ công kích của nàng như thế…
“Tất cả là nhờ tiểu sư đệ, khanh khách!” Diễm Nguyệt Kỳ nhoẻn miệng cười xinh đẹp…
Tần Mộng Ảnh phẫn nộ đến gương mặt đỏ bừng, quan hệ của hai tỷ muội này vốn luôn không tốt…
Diễm Nguyệt Kỳ bái sư trước nàng, tính tình lại lãnh ngạo tùy hứng, chưa bao giờ thực hiện tốt vai trò của một sư tỷ…
Ngày Diễm Nguyệt Kỳ tốt nghiệp thì Tần Mộng Ảnh và Tô Nhan mới tiến vào Học Phủ, vì thế so với đại sư tỷ thì quan hệ giữa hai nàng tốt hơn rất nhiều…
Nguyệt Kỳ và Mộng Ảnh đều có Lôi cùng Hỏa thuộc tính, tính cách nóng nảy hiếu chiến…những lần các nàng gặp nhau, hầu hết đều xảy ra xung đột…
Tần Mộng Ảnh luôn thua kém sư tỷ một bậc, nguyên nhân không phải do chênh lệch giữa tuổi tác…
Mà là bởi vì so với Diễm Nguyệt Kỳ bất chấp tất cả tập trung cho tu luyện, thì Tần Mộng Ảnh lại yêu thích ngao du đó đây, tùy tâm phát triển…nhờ đó mà quen biết Lạc Thần ở Linh Vũ Thành…
Mặc dù sau đó biết quan hệ của Lạc Thần và hai nữ Hồng Liên, Tình Nhi, nàng chỉ thoáng ghen tuông một chút mà thôi, dù sao thì hai nữ kia chỉ là tiểu bối, nàng có thể rộng lượng chấp nhận…
Nhưng nàng có nằm mơ cũng không ngờ rằng, nam nhân nàng thích và gặp gỡ trước, lại bị sư tỷ của mình một lần nữa chiếm đoạt…
Trong lúc nhất thời, Tần Mộng Ảnh ủy khuất không sao tả hết, mắt đẹp ngập nước…một Luyện Hư Kỳ bị ép đến mức rơi lệ, có thể nghĩ nàng tổn thương đến mức nào…
Lạc Thần chứng kiến tình cảnh này, trong lòng tê rần, chật vật đứng dậy bước đến ôm lấy vòng eo mãnh khoảnh của Tần Mộng Ảnh, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai nàng:
“Xin lỗi bảo bối, ta sẽ dùng cả đời bù đắp cho nàng! Đợi sau khi luyện hóa Bát Hoang Hoành Thiên Viêm, thực lực của nàng nhất định đuổi kịp nàng ấy…”
Tần Mộng Ảnh khẽ hứ một tiếng, nhìn vẻ mặt ân cần của hắn, nàng không nỡ tức giận…
So với hai năm trước đây, Lạc Thần càng thêm uy vũ bất phàm, việc song tu bằng Long Tiên Thánh Điển khiến Long Khí trong người hắn ngày một cô đọng, vô hình tạo ra một sức hút rất lớn với nữ nhân…
Khuyết điểm trên gương mặt đã được đám nữ nhân khéo léo khắc phục bằng cách để mái tóc của hắn xéo ngang che phủ con mắt còn mù lòa trống rỗng…
Chỉ để lộ một bên mắt trắng, trông rất tà mị mê hồn…
Tần Mộng Ảnh thở dài một hơi, nàng vừa gặp lại hắn sau hai năm nhung nhớ, không thể để sư tỷ đáng ghét đạt được ý đồ phá hư, sau khi áp chế tức giận, nhẹ tựa đầu vào lòng hắn…
“Hừ!” Nhìn thấy đôi nam nữ ân ân ái ái, Diễm Nguyệt Kỳ trong lòng xuất hiện cảm giác ê ẩm kỳ lạ, chỉ đành hừ một tiếng cho qua chuyện…
“Tiểu Nhan, đã đến rồi thì ra gặp mặt tiểu sư đệ của ngươi!” Nữ nhân sư phụ thấy hết chuyện để xem, đành hướng hư không hô một tiếng…
“Haizz, tiểu sư đệ bản lĩnh hơn người, không những ngoặc chạy tam đại Thánh Nữ Bách Hoa ta, ngay cả hai vị sư tỷ cũng dính vào ma trảo của hắn, đúng là tai tinh của nữ tử!”
Theo một tiếng thở dài, nữ nhân toàn thân áo trắng tung bay trong gió, như trích tiên gián trần, từ trên không hạ xuống…