Trận chiến lớn diễn ra trên bầu trời Lạc gia được vô số người chứng kiến, cho dù muốn giấu cũng không giấu được…  

 

Chỉ trong một ngày ngắn ngũi, tin tức đã lan truyền khắp cả Băng Thiên Đại Lục…  

 

Diễm gia chi chủ Diễm Nguyệt Kỳ, Song Nguyệt Tiên Tử top 10 Hoàng Kim Bảng đánh vào Lạc gia, đại chiến Lạc gia chủ Lạc Phá Lôi cùng Cửu Đại Trưởng Lão, cuối cùng càng là nghênh ngang rời đi, để lại Lạc gia một đống hoang tàn đổ nát…  

 

Đến thời điểm này, vô số cường giả trên đại lục mới hiểu top 10 Hoàng Kim Bảng là khái niệm khủng bố như thế nào, vô địch trong cùng cấp, lấy một địch nhiều bá đạo như vậy…phong thái kia khiến vô số đấng mày râu ăn ngủ không yên…  

 

Chỉ là rất nhiều người, bao gồm Lạc Phá Lôi cũng không hề biết một điều kinh khủng…  

 

Trận chiến này Diễm Nguyệt Kỳ không hề dùng toàn lực…  

 

Không sai, bởi vì khi lấy một địch mười, nàng chỉ dùng tu vi Luyện Hư Hậu Kỳ mà thôi…  

 

Việc sở hữu hai loại Dị Hỏa đã khiến nàng dễ dàng vượt cấp chiến đấu, lại thêm Lôi Hỏa Huyền Công phụ trợ, nếu bọc phát tu vi Luyện Hư Viên Mãn, chỉ sợ một nửa số lượng trưởng lão Lạc gia sẽ ngã xuống trong trận chiến vừa rồi…  

 

Luyện Hư Kỳ mỗi tiểu cảnh giới đều chênh lệch như trời và đất, càng đừng nói chi với cường giả mạnh mẽ như Diễm Nguyệt Kỳ…  

 

Đương nhiên trừ yêu nghiệt như Lạc Thần…  

 

Diễm Nguyệt Kỳ đột phá Luyện Hư Viên Mãn chỉ có số người ít ỏi đáng tin cậy biết được, cường giả đỉnh cao luôn ẩn giấu một vài lá bài tẩy trong tay, việc áp chế tu vi là một trong những lá bài tẩy của bản thân nàng…  

 

Trên đỉnh sơn phong cao chót vót, Diễm Nguyệt Kỳ toàn thân thư thái hít thở một hơi, cảm giác phẫn nộ trong lòng cũng vơi đi phần nào…  

 

Trong đôi mắt phượng ngạo kiều ấy thoáng ẩn thoáng hiện hình bóng của người thanh niên …  

 

“Lần này xem thúc giục ngươi nhanh chóng phát triển, mười năm quá lâu…bổn tọa không chờ được a…”  

 

Theo một tiếng u thanh than nhẹ pha lẫn chút ngại ngùng, thân ảnh phong hoa tuyệt đại ấy đã sớm biến mất…  

 

Không ai có thể thấy rằng, gương mặt vốn tràn đầy kiêu ngạo của nàng nhẹ nhàng xuất hiện một tia ửng đỏ…  

 

…  

 

Bên trong Linh Giới Châu…  

 

Phía trước Nam Mộng Cung ở tầng 2…  

 

Tần Mộng Ảnh không thích ở cùng với Diễm Nguyệt Kỳ…  

 

Lạc Thần đương nhiên không biết có nữ nhân đang vì hắn làm ra những chuyện chấn động đại lục…  

 

Lúc này hắn đang ngồi trên nhánh cây lớn của Cung Đình Thụ, dưới mông là đám mây mềm mại như chăn bông, đàn hồi vô cùng…  

 

Tần Mộng Ảnh ngồi tựa trong lòng hắn, mặc nam nhân thỉnh thoảng vuốt ve thân thể nàng…  

 

Lạc Thần nhẹ nhàng hít thở hương thơm tự nhiên từ cơ thể mê người ấy, tâm tình thủ thỉ:  

 

“Mộng Ảnh, nàng xem đêm xuân một khắc giá thiên kim, chúng ta có nên…”  

 

“Hừ, sớm muộn cũng cho ngươi, gấp gáp như vậy làm gì?” Tần Mộng Ảnh kiều hừ một tiếng, âm thanh êm ái nũng nịu khiến xương cốt Lạc Thần như nhũn ra…  

 

“Không chờ ta phải mạnh hơn rồi bắt nàng về làm vợ sao?” Lạc Thần vuốt ve mái tóc mượt mà, trêu chọc nói…  

 

“Haha, đợi đến thời điểm đó chỉ sợ ngươi bị yêu tinh kia ăn đến cả xương cũng không còn a…” Tần Mộng Ảnh liếc xéo hắn…  

 

Vốn ban đầu nàng cũng là nữ nhân kiêu ngạo, muốn chờ tên này mạnh hơn mình rồi đường hoàng bắt nàng về làm vợ…  

 

Đó còn là ước định khi hai người ở Linh Vũ Thành…  

 

Nhưng hoàn cảnh hiện tại khiến nàng bắt đầu đổi ý, chưa nói đến Diễm Nguyệt Kỳ, dù là Cơ Nhã đang bế quan kia cũng không kém gì nàng…  

 

Nữ nhân bên cạnh hắn ngày một ưu tú tuyệt trần…  

 

Điều này khiến Tần Mộng Ảnh cảm giác được một tia uy hiếp, sợ mình tiếp tục kéo dài sẽ đánh mất nam nhân này…nhất là khi nhìn thấy Kỳ Thần Cung nằm trên tầng 3 kia…  

 

Lạc Thần hiểu được suy nghĩ trong lòng Tần Mộng Ảnh, xoay người nàng lại đối diện, nhìn thẳng vào mắt nàng chân thành nói:  

 

“Nàng là tiên tử trong lòng vô số người, ta được lọt mắt xanh của nàng đã là phúc tu tám kiếp, dù nàng trốn ta cũng bằng mọi giá đem nàng trở về…”  

 

“Dẻo miệng…” Tần Mộng Ảnh trong lòng như được nếm mật, ngoài mặt lại lườm hắn…  

 

Lạc Thần cười ha ha: “Miệng ta không những dẻo mà còn rất ngọt, nàng muốn nếm thử hay không?”  


“Lưu manh…ưm” 

Advertisement
';
Advertisement