Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 

 Độc Giác Thú nhận được lệnh của chủ nhân, càng thêm hung hăng càn quấy, tứ chi lực lưỡng chạy với tốc độ cao nhất…  

 

Cái sừng nhọn trên đầu nhắm thẳng vào hai người Lạc Thần…  

 

Hiển nhiên muốn thật sự tông chết bọn họ…  

 

“Khốn kiếp!” Tiêu Thanh Tuyền thấy kẻ này hung hăng không biết lý lẽ như vậy, với bản tính của nàng cũng không nhịn được buộc miệng chửi mắng…  

 

Mà Lạc Thần đang trong bộ dạng của Văn Lang thì không thèm chửi…  

 

Áo choàng tung bay trong gió, Trọng Kiếm nặng ngàn cân trên lưng xuất hiện trong tay, cắm thẳng xuống mặt đất, che chắn trước người…  

 

Độc Giác Thú đang hung hăng lao đến, không kịp giảm tốc, tông mạnh vào Trọng Kiếm…  

 

Răng rắc…  

 

Âm thanh đứt gảy vang lên…  

 

Độc Giá Thú như gặp phản chấn cực mạnh, thân thể to xác văng mạnh ngược về sau, cái sừng trên đầu nát bấy, ngay cả thanh niên trên lưng nó cũng bị hất tung lên trời, chật vật vô cùng…  

 

“Ực không xong rồi!” Hai tên hộ vệ trước cửa thành thấy cảnh này, nuốt nước miếng cái ực…  

 

Bọn hắn biết sắp to chuyện…  

 

Quả nhiên chỉ thấy thanh niên hống hách chật vật ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, oán độc nhìn Lạc Thần như muốn ăn tươi nuốt sống hắn…  

 

“Ngươi vừa làm gì? Có biết bổn công tử là ai không? ngươi sẽ chết rất thảm, rất khó coi, ai cũng không thể cứu được ngươi!” Thanh niên chỉ thẳng mặt người đối diện hét ầm lên…  

 

“Muốn giết người phải có giác ngộ bị giết!” Lạc Thần nhàn nhạt nói một câu như vậy…  

 

Theo sau đó, thân thể hắn cùng lúc biến mất…  

 

Trọng Kiếm nặng nề quét một đường dài trên mặt đất, hung hăng nện xuống đầu thanh niên…  

 

“Rống!”  

 

Độc Giác Thú thấy chủ nhân bị công kích, nó đè nén đau đớn do thương thế trên người, lao mạnh đến Lạc Thần…  

 

“Đánh chó phải nhìn mặt chủ, nhưng chủ của ngươi cũng là chó, nên ta đánh cả hai…” Lạc Thần sát khí lan tỏa mà ra, một tay cầm chặt chuôi Kiếm nâng lên cao…  

 

“Trọng Hỏa Ngự Kiếm Quyết – Trấn Sơn”  

 

Âm thanh thô cuồng từ miệng Lạc Thần vừa ra, hỏa diễm màu thiên thanh lập tức bao phủ toàn thân Trọng Kiếm, nhiệt độ cấp tốc nóng lên, mang theo tứ thế thái sơn áp đỉnh, trấn áp mà xuống…  

 

Trước một kích này, Độc Giác Thú một lần nữa bị đập mạnh, chỉ là lần này nó không văng ra ngoài, trái lại toàn bộ thân thể nặng nề hoàn toàn lún sâu xuống mặt đất…  

 

Dị hỏa màu thiên thanh hừng hực bóc cháy, trong thoáng chốc đã thiêu đốt nó thành một đám tro tàn…  

 

Hình tượng hết sức tàn nhẫn…  

 

“Không!” Thanh niên hống hách sắt mặt tái nhợt nhìn tình cảnh này, hoảng sợ hét to, vãi cả ra quần…  

 

Hắn chỉ là một tên phá gia chi tử, thực lực ngay cả Nguyên Anh cũng chưa đạt tới, ỷ vào gia cảnh có chút quyền thế nên không xem ai ra gì, ngay cả Độc Giác Thú cũng là người nhà cho hắn…  

 

Trước khí thế khủng bố của Lạc Thần, sao có thể chịu nổi?  

 

Mắt thấy Trọng Kiếm sắp đập lên đầu hắn, một âm thanh từ tốn vang lên:  

 

“Vị bằng hữu này, kiếm hạ lưu nhân, chừa cho nhau một con đường…!”  

 

Theo sau đó, một thân ảnh già nua đột ngột xuất hiện, bàn tay hình thành chưởng kình, hướng Trọng Kiếm trên tay Lạc Thần đẩy mạnh…  

 

ẦM…  

 

Lạc Thần chỉ cảm thấy bàn tay hơi tê tê, buộc phải lùi về sau ba bước, cẩn trọng nhìn lão già áo đen vừa xuất hiện…  

 

Mà lão già áo đen trong lòng càng thêm kinh hãi tột độ, bản thân hắn là một Hóa Thần Hậu Kỳ, vậy mà ăn một kiếm của nam tử này, cánh tay đầm đìa máu tươi, một tia Dị Hỏa vẫn không ngừng đốt cháy da thịt hắn…  

 

“Dị hỏa sao?”  

 

Sắt mặt Lão già ngưng trọng, điều động Thổ Linh Lực toàn thân, rốt cuộc thành công dập tắt tia Dị Hỏa màu xanh kia…  

 

“Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đã giết Độc Giác Thú, nên tha mạng cho hắn, đối với chúng ta đều có lợi!” Lão già từ tốn nhìn “Văn Lang” nói…  

 

“Ngươi là ai?” Lạc Thần nhướn mày nhìn lão già, người này là Hóa Thần Hậu Kỳ, mặc dù hắn không sợ nhưng cũng không thể xem thường…  

 

Đúng lúc này, thanh niên hóng hách từ dưới đất ngồi bật dậy, ôm bắp chân lão già nhìn Lạc Thần hét lớn:  


“Tam gia, mau giết hắn! hắn muốn giết ta…” 

Advertisement
';
Advertisement