Trong lúc nhất thời, trước một kiếm khủng bố của Thủy Mặc, mười một tên tu sĩ Nguyên Anh của Cá Mập Đen bị chém làm đôi, hai tên Hóa Thần Sơ Kỳ trọng thương bay thẳng ra ngoài…
“Tất cả chạy đi! Mặc kệ ta…”
Thủy Mặc chém xong một kích tranh thủ thời gian cho đồng đội, điên cuồng quát lớn, cánh tay hắn máu me đầm đìa, lộ ra xương cốt bên trong, hiển nhiên bị một kiếm mạnh mẽ kia phản phệ…
Đó là Kiếm Chiêu cuối cùng của Thủy Hồng Kiếm Pháp, với thực lực của hắn mỗi lần thi triển xong đều phải tịnh dưỡng liên tục vài tuần…
“Thủy Mặc thiếu gia!”
Đám đồng đội hai mắt đỏ bừng nhìn thân ảnh bị thương trên bầu trời, không ai có ý định chạy trốn, trái lại càng thêm điên cuồng, liều mạng với đối thủ…
Trong lúc nhất thời Hải Tặc Cá Mập Đen trở nên bị động…
…
“Thủy Mặc này có chút ý tứ!” Tại nơi xa, Lạc Thần trong mắt xuất hiện một tia hân thưởng…
Có thể hy sinh bản thân để bảo vệ đồng môn, hành động này rất đáng ghi nhận, lại thêm khả năng kích thích sĩ khí, bất phàm vô cùng…
Mà tình cảnh tiếp theo càng là khiến tròng mắt Lạc Thần cấp tốc co rút lại…
….
Chỉ thấy Hắc Ngao ngửa mặt lên trời rống lớn:
“Thủy Mặc ngươi muốn chết!”
Đối thủ vậy mà nhân lúc hắn sơ hở tấn công thuyền viên của Cá Mập Đen, gây nên tổn thất thảm trọng…Hắc Ngao cảm thấy tức giận đến ruột gan phèo phổi đều lẫn lộn…
Nhìn Thủy Mặc đang bị thương, sát khí kinh khủng lan tỏa, Chùy Gai trong tay Hắc Ngao bá đạo nện mạnh xuống đầu Thủy Mặc…
Thủy Mặc không cam lòng chịu chết, dốc hết sức bình sinh còn lại của cơ thể, đột nhiên lộn một vòng trên không trung…
Vô số Thủy Hệ Linh Lực điên cuồng gia trì vào đôi chân hắn…
“Thủy Hồng Cước!”
Thủy Mặc gầm lên một tiếng, một cước đạp mạnh về Hắc Ngao, lực lượng như mang theo cơn sóng thần dữ dội…
ẦM…
Răng rắc…
Âm thanh va chạm truyền đến ầm vang, xương cốt đôi chân của Thủy Mặc nứt gảy, nhưng giúp hắn thành công bảo trụ một mạng…
Linh lực toàn thân Thủy Mặc triệt để cạn kiệt, từ không trung tự do rơi xuống…
Hắc Ngao bị đạp bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng sức lực vẫn còn rất nhiều, hai mắt đỏ bừng cầm lấy Chùy Gai trên tay, âm trầm cười nói:
“Hải Hồng Phái – Thủy Mặc, ngày hôm nay sẽ chết trên tay Hắc Ngao ta…”
“Phá Sơn Thạch!”
Hắn cấp tốc truy đuổi, Chùy Gai một lần nữa nâng lên…
“Không! huhu”
Đám đồng môn của Thủy Mặc nhìn thấy cảnh tượng này, nhao nhao khóc lớn hết sức thê thảm, bất quá bị đối thủ tấn công, bọn hắn chỉ có thể bất lực chứng kiến thảm cảnh sắp diễn ra…
“Thủy Mặc ta chỉ đến đây thôi sao? thật lòng xin lỗi tỷ tỷ! để ngươi thất vọng rồi…”
Thủy Mặc thấy kẻ địch hung tợn lao đến, bản thân mình lại bất lực, nhẹ nhàng thở than một tiếng, mở to đôi mắt…hắn muốn lần cuối cùng được nhìn thấy biển cả bao la này…
“Chết!”
Hắc Ngao cười gằn dữ tợn, Chùy Gai hướng đầu Thủy Mặc nện xuống…
Dị biến nảy sinh…
ẦM ẦM ẦM…
Hết sức đột ngột…
Ba tia Lôi Đình màu tím xuất hiện từ xa, lấy thế bá đạo không gì cản nổi đánh vào Chùy Gai trong tay Hắc Ngao…
Phốc…
Chùy Gai bị đánh bay khỏi tay, Hắc Ngao cũng không khá hơn bao nhiêu, phun ra liên tục vài ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt ngửa đầu rống giận:
“Kẻ nào?”
Ngay cả vô số người đang chiến đấu kịch liệt cũng bị động tĩnh kinh người này thu hút, cả đám vô thức dừng tay…
Thủy Mặc ngơ ngác nhìn quanh…
Đáp lại tất cả, một âm thanh cuồng ngạo vang vọng đất trời truyền tới: