Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du (Truyện full)

CHƯƠNG 196

“Ừ!” Lục Huyền Lâm tắt tai nghe.

Lý Tang Du vẫn luôn lắng tai nghe vừa đoán cái đã đoán ra chắc chắn người bên kia điện thoại là Minh.

Tám tiếng đồng hồ, Lục Huyền Lâm rõ ràng là đang trêu chọc người ta.

Cô không khỏi lắc đầu: Minh đáng thương!

Thảo nào người ta bảo muốn làm việc cho Lục Huyền Lâm phải có tố chất tâm lý thật mạnh, có khả năng chịu áp lực nổi trội, bởi vì anh là một ông chủ khó chiều.

Dù vậy, vẫn có rất nhiều người thi nhau tới Lục Thị làm việc, cũng bởi vì công ty của anh là công ty lớn nhất, cũng có đãi ngộ tốt nhất thành phố A.

Lục Thị mà xếp thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

Xe chạy mãi trên đường cao tốc, những nơi đi qua đều là những cảnh vật Lý Tang Du không quen, lúc xe từ từ dừng lại, cô nhìn thấy Minh.

“Ông chủ, cô Lý, cuối cùng hai người cũng tới rồi.” Trên mặt Minh có vẻ mừng đến nỗi bật khóc, nếu thật sự bắt anh ta đứng đây tám tiếng đồng hồ thật thì có lẽ anh ta sẽ mệt tới nỗi nằm bò ra đất mất.

Lý Tang Du nhìn nơi mình đang đứng, hóa ra đây là một địa điểm nghỉ ngơi giải trí kiểu hội viên được xây lên dành riêng cho nhà giàu, chỉ là hôm nay không có hội viên nào khác, chỉ có ba người họ.

Nghỉ ngơi giải trí?

Lục Huyền Lâm đến đây làm gì?

Nơi này chi phí đắt đỏ, cái gì cũng trọn gói, Lý Tang Du không có tiền, mà cho dù có tiền thật thì cũng chẳng tới đây tiêu tiền, đây chẳng qua là nơi cho đám nhà giàu thi nhau khoe khoang sự giàu có của mình mà thôi.

“Chúng ta tới sớm quá sao? Chẳng có ai cả, hay là chúng ta đi chỗ khác chơi một chút rồi quay lại.” Lý Tang Du đột nhiên nảy ý muốn trêu chọc Minh một chút, cố ý nói vậy với Lục Huyền Lâm.

Không ngờ rằng Lục Huyền Lâm lại đoán được suy nghĩ trong lòng cô, phối hợp đáp lại: “Không thành vấn đề, đi thôi!”

Minh hoảng lên, ngăn trước mặt hai người: “Ông chủ, cô Lý, đây không phải là không có người ngoài, là tôi cố ý bao trọn chỗ này, tiện cho hai người chơi thoải mái.”

Minh cũng không thể để cho hai người đi, lỡ mà đi thật thì chẳng phải là anh ta thật sự phải chờ thêm tám tiếng nữa sao! Hôm nay là cuối tuần, anh ta còn đang ngủ ngon lành thì đã bị Lục Huyền Lâm gọi điện thoại lôi dậy.

Là cấp dưới của Lục Huyền Lâm tức là hai mươi tư giờ đều phải sẵn sàng chờ lệnh, không dám qua loa chút nào.

“Bao trọn chỗ này?” Điều này khiến Lý Tang Du giật mình.

Chi phí một ngày ở nơi đắt đỏ thế này đã đủ khiến người ta chắt lưỡi, bao trọn hết chỗ này chẳng phải là càng đắt hơn sao!

Cô quay đầu nhìn về phía Lục Huyền Lâm.

Lục Huyền Lâm chẳng hề có phản ứng gì, hoàn toàn chẳng có ý kiến gì về chuyện có bao trọn chỗ này hay không.

Thật đúng là đồ phá của!

Tiền này để đưa cho cô thì tốt biết bao!

Nghĩ thì nghĩ thế thôi, cô cũng sẽ không nói ra miệng, hai người đi theo Minh vào bên trong hội trường.

Tầng một của hội trường giống như một tòa cung điện, sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng tới nỗi có thể soi gương phản chiếu ánh đèn thủy tinh rực rỡ, mỗi một nét trang trí đều lộ rõ những nét đặc sắc của cung điện phương tây, tất cả những nơi họ đi qua đều rải hoa tươi dẫn đường, kéo dài không thấy điểm cuối.

Phụ nữ đều yêu hoa, nhất là cảnh tượng tráng lệ thế này, thật sự có cảm giác thỏa mãn lòng hư vinh.

Advertisement
';
Advertisement