Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du (Truyện full)

Chương 357

Để làm dịu bầu không khí ngượng ngùng này, Lục Huyền Lâm dứt khoát đi vào nhà tắm tắm rửa. Hai bên không chạm mặt nhau thì sẽ không lúng túng.

Sau khi tắm rửa xong, anh rất tự giác ngủ trên sô pha.

Hai người bình yên vô sự trải qua một đêm ở chung phòng.

Sáng sớm, hai người ở cùng một phòng lại có hai trạng thái rất khác nhau.

Tinh thần của Lục Huyền Lâm ủ rũ, eo đau lưng mỏi đến mức suýt bị chuột rút.

Tinh thần của Lý Tang Du thì lại phấn chấn, môi đỏ răng trắng, cả người đều tràn đầy năng lượng.

“Chào!” Lý Tang Du tươi cười chào hỏi.

“Ừ.” Lục Huyền Lâm ngáp dài đáp lại, sô pha vừa ngắn vừa nhỏ khiến cả đêm qua anh phải cuộn tròn người, cho tới khi đứng dậy khỏi đó, tay chân mới coi như được giải phóng.

“Anh sao vậy? Cả đêm nhớ người phòng bên nên không ngủ ngon hả?” Lý Tang Du cố tình hỏi.

Lục Huyền Lâm lườm cô một cái: “Tôi không vô lương tâm ngủ một mình giống ai đó đâu.”

Sao Lý Tang Du lại không hiểu ý trong lời anh nói chứ? Cô giả ngu không buồn để ý, tự mình dậy đi rửa mặt.

Hai người cùng xuống lầu, tới ngồi bên bàn ăn, vừa nhìn đã thấy trạng thái của cả hai khác nhau.

“Huyền Lâm, nhìn con mệt mỏi quá, tối qua ngủ trễ lắm hả?” Ba Lý hỏi.

Lục Huyền Lâm híp mắt, cử động cánh tay đau nhức của mình: “Dạ, bị hành tới rất khuya mới ngủ ạ.”

Bốn người có mặt tại đó lập tức bày ra phản ứng khác nhau bởi câu nói này.

Ba Lý khựng lại cười thầm không ngớt.

Nét mặt của Lý Uyển Khanh vốn đã khó coi bỗng trở nên trắng bệch, nhìn về phía Lý Tang Du với ánh mắt u oán.

Cô thờ ơ tự mình ăn bữa sáng của mình, cứ như Lục Huyền Lâm đang nói chuyện của người khác vậy.

Còn Tiêu Hà thì giả bộ cười.

“Huyền Lâm, con phải rèn luyện sức khỏe nhiều hơn đi nhé. Ngày tháng sau này vẫn còn dài, yếu quá cũng không được đâu…” Không khó nhìn ra nụ cười trên mặt của ba Lý, ông ấy chỉ hy vọng giữa vợ chồng họ có thể hài hòa mỹ mãn.

Đầu óc của Lục Huyền Lâm mù mờ, ngủ trên sô pha thì có liên quan gì đến sức khoẻ yếu?

“Anh rể, chị, chào buổi sáng.” Lý Uyển Khanh lịch sự lên tiếng.

“Uyển Khanh, tối qua sức khỏe của em vẫn ổn chứ?” Lục Huyền Lâm hỏi.

“Không tốt lắm ạ, cả người đều khó chịu.” Nét mặt của Lý Uyển Khanh tái nhợt, ánh mắt rất buồn bã. Cô ta chính mắt nhìn thấy hai người chung phòng, cả đêm cô ta đều dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh phòng bên cạnh.

Đêm qua cô ta nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Lý Tang Du, hại cô ta xém chút đập nát đồ trong phòng ngủ.

Lý Tang Du cười thầm, đương nhiên không tốt rồi, tình lang đang ở ngay phòng bên, nhìn thấy được mà lại không chạm được, tốt thế nào được chứ?

Cộng thêm câu nói mờ ám của Lục Huyền Lâm nữa, chắc chắn sẽ như cây kim đâm thẳng vào trái tim của Lý Uyển Khanh.

Advertisement
';
Advertisement