Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du (Truyện full)

CHƯƠNG 410

“Ai là Lý Tang Du?”

Ngay lúc vừa nghe thấy tên mình, hai chân Lý Tang Du liền nhũn cả ra, đứng dậy không nổi, lắp bắp nói: “Là, là tôi.”

Y tá bước tới: “Cô không có người quen đi cùng sao?”

“Hả? Anh ấy… có việc bận, một mình tôi là được rồi.” Nhưng sự bất lực và sợ hãi trên gương mặt lại bán đứng tâm tình hiện tại của cô.

Một người phụ nữ trạc tuổi Lý Tang Du đứng bên cạnh thấy thế liền hiểu rõ, an ủi nói: “Đừng sợ, tôi đã là lần thứ hai tới đây rồi, không sao hết đâu, sẽ nhanh thôi, một lát là xong ngay.”

“Tôi không sao, chỉ là hơi lo lắng chút thôi.” Lý Tang Du gượng cười.

Cô cố gắng hết sức đứng dậy, nỗ lực di chuyển hai cái chân đã không còn cảm giác, đi theo y tá tiến vào phòng phẫu thuật.

Đi đến cửa, chân Lý Tang Du lảo đảo, vội vàng đỡ khung cửa, suýt chút nữa thì té ngã.

Cô ý tá đỡ dậy, nói: “Hay là cô gọi một người bạn đến đây để lát nữa có người đưa cô về. Lúc mổ thì không đau, nhưng sau đó thì lại khác, nếu không có ai bên cạnh chăm sóc lỡ có chuyện gì xảy ra thì biết làm sao?”

“Vâng…” Lý Tang Du mông lung trả lời, sự sợ hãi, lo lắng và bất an ngập tràn trong đầu cô.

“Dựa vào trạng thái lúc này của cô nếu tiến hành phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm… hay là dời lịch lại giúp cô nhé?”

“Không, tôi sẽ gọi bạn tôi đến…” Cuối cùng, Lý Tang Du vẫn quyết định gọi một người đến.

Nhưng tìm ai bây giờ đây?

Cô không muốn cho bất kỳ ai biết về việc này, thêm một người biết càng tăng thêm nguy cơ bị nhà họ Lục biết được.

Sau khi lướt một đống cái tên trong danh bạ, cuối cùng cô lựa chọn Lâm Hân, người duy nhất cô có thể tin tưởng vào lúc này.

Lâm Hân vừa nghe điện thoại đã nhận ra giọng của Lý Tang Du không ổn, đến khi nghe cô nói sắp phải phá thai liền cả kinh, vội vàng cúp máy, lật đật chạy ngay đến đây.

Nói chuyện điện thoại xong, Lý Tang Du tựa hồ đã có thêm chút can đảm: “Y tá, tôi không sao, tôi có thể bắt đầu làm phẫu thuật được rồi.”

Y tá nhìn cô với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, cuối cùng cũng dẫn cô tiến vào.

Trong phòng mổ, Lý Tang Du nằm trên bàn phẫu thuật lạnh như băng, ánh đèn sáng lóa mắt, ba bốn bác sĩ bịt khẩu trang, chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.

Mọi thứ xung quanh đều lạnh lẽo, tựa như một nỗi sợ hãi vô hình vây lấy cô.

Đến khi bác sĩ vừa chạm vào người Lý Tang Du một cái, cả người cô đột nhiên rùng mình dữ dội, toàn thân không thể kiểm soát được mà run rẩy liên tục.

“Suy nghĩ kĩ chưa, một khi đã bỏ rồi thì không thể hối hận được nữa đâu.”

Lý Tang Du mím môi, không biết phải nói gì.

Thấy cô không nói lời nào, bác sĩ lại nói tiếp: “Một khi đã bắt đầu là sẽ không có lựa chọn nào khác, giải phẫu rất nhanh sẽ kết thúc nhưng nỗi ân hận trong cô thì thế nào?”

Lý Tang Du chịu đựng tất cả các loại cảm xúc, cắn răng quyết tâm, lên tiếng.

Trong lòng thầm nói: Con à… Mẹ xin lỗi… Mẹ xin lỗi con…

Advertisement
';
Advertisement