Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em - Bạc Lương Thần - Chung Hi (full)

Cô đến quầy lễ tân của khách sạn đặt một bó hoa và bánh ngọt, sau đó tiền còn lại trong thẻ, mua một chiếc váy màu đỏ, đúng vậy, chính là bộ váy liền áo màu đỏ chót.

 

Giá cả phải chăng, hiệu quả kinh người.

 

Chung Hi vốn có làn da rất trắng, cô xõa tóc xuống, mặc cái váy kia vào, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, chỗ thắt lưng váy lại phác họa dáng người gợi cảm của cô, sau đó, thay một đôi giày cao gót.

 

Cô cứ như vậy đi thẳng vào thang máy.

 

Ở lầu 15 lượn một vòng ở chỗ Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần, sau đó lại đến lầu tám của trợ lý Mẫn lượn một vòng, liên tiếp đi ba lượt, cô cũng có chút mệt mỏi.

 

Nhưng cuối cùng cô đã gặp được nhân vật mục tiêu.

 

“Trợ lý Mẫn! Anh đây là đang muốn đến phòng của Bạc tổng phải không?”

 

Trợ lý Mẫn nghe được một tiếng này, cả người đều mù mờ, cửa thang máy mở ra, cũng không biết phải đi vào.

 

“Chung tiểu thư?”

 

Chung Hi nở nụ cười: “Nhanh lên, tôi còn muốn lên tầng.”

 

“A, được.” Trợ lý Mẫn vội vàng bước vào thang máy.

 

Chung Hi giải thích: “Đây là hoa mà nhà thiết kế công ty chúng tôi đặt mua, có đẹp không?”

 

Trợ lý Mẫn phụ họa vài câu, cửa thang máy mở ra, anh ta tự nhiên đi ra khỏi thang máy.

 

Chung Hi cố ý đi theo phía sau anh ta ở khoảng cách không xa không gần, trong lòng mặc niệm, Ôn Nguyễn Nhi, chắc hẳn là mỗi giây mỗi phút cô đều chú ý đến động tĩnh trong phòng Bạc Lương Thần.

 

Quả nhiên, khi trợ lý Mẫn gõ cửa phòng Bạc Lương Thần, Ôn Nguyễn Nhi thò người ra.

 

Vốn định nói cái gì, sau khi nhìn thấy Chung Hi, ánh mắt cô ta trừng thật lớn.

 

“Chung Hi? Sao cô lại ở tầng này!”

 

Chung Hi giả vờ như bị phát hiện, thể hiện ra diễn xuất hoàn mỹ không tỳ vết: “Tôi, tôi đi ngang qua thôi.”

 

Cô nói xong, ôm bó hoa trước ngực, mỉm cười nói với trợ lý Mẫn: “Vậy lần sau gặp.”

 

Trợ lý Mẫn xuất phát từ lễ phép, gật đầu.

 

Nhìn chằm chằm Chung Hi đang đi xa, ngón tay Của Ôn Nguyễn Nhi gắt gao bấm vào kẽ hở trên cửa.

 

Hoa và bánh ngọt trong tay Chung Hi, không phải là Bạc Lương Thần bảo trợ lý Mẫn đưa cho cô ta chứ!

 

Nghĩ đến khả năng này, Ôn Nguyễn Nhi sau khi thấy Bạc Lương Thần mở cửa, đoạt trước một bước lách người vào.

 

“Lương Thần, anh vẫn luôn làm việc sao?”

 

Máy tính trên mặt bàn của người đàn ông còn mở tin tức hội nghị, anh thấy Ôn Nguyễn Nhi xông vào trong, đưa tay ngăn cô ta lại.

 

Anh hạ thấp giọng: “Em ở chỗ này chờ một chút.”

 

Ôn Nguyễn Nhi đang vì Chung Hi mà tức giận đến ngu người, trực tiếp xông vào.

 

“Trợ lý Mẫn, kéo cô ấy ra ngoài.”

 

Bạc Lương Thần cảm thấy Ôn Nguyễn Nhi thật sự quá ngây thơ rồi, anh tắt máy tính xách tay, không muốn để cho đối tác nhìn thấy bất kỳ trò hề nào làm tổn hại đến hình tượng của mình.

 

Trợ lý Mẫn tốn rất nhiều sức lực, mới đưa được Ôn Nguyễn Nhi trở về phòng cách vách, anh ta trở lại phòng, chỉ thấy sắc mặt Bạc Lương Thần trầm xuống.

 

Bạc Lương Thần đã làm việc liên tiếp mấy tiếng đồng hồ, anh xoa xoa mi tâm: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra?”

 

Trợ lý Mẫn suy nghĩ một chút: “Có lẽ Ôn tiểu thư vừa mới nhìn thấy Chung Hi xuất hiện ở trên tầng, nên hiểu lầm.”

 

Chung Hi?

 

“Đúng vậy, cô ấy đi tặng hoa cho nhà thiết kế của công ty họ, đúng lúc ra khỏi thang máy cùng với tôi, có lẽ bị Ôn tiểu thư hiểu lầm.” Trợ lý Mẫn chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.

 

Bạc Lương Thần cười lạnh theo.

 

Làm sao có thể trùng hợp như vậy, anh mới cho Chung Hi một bậc thang, cô lập tức trở tay tạo cho mình một lối?

 

Thật sự là đứa con gái tốt của nhà họ Chung.

Advertisement
';
Advertisement