“Chung Hi, trước đây cô từng ở công ty giúp tôi, cho nên tôi cũng muốn giúp cô một lần, xem như trả lại nhân tình cho cô.” Lưu Viện Viện suy nghĩ một chút, đem những gì vừa rồi nghe được ở quán cà phê nói ra.
Vài phút sau, Chung Hi vô cùng bình tĩnh hỏi một câu: “Cho nên, ý của Từ Á là, tôi sắp bị cảnh sát địa phương khởi tố rồi à?”
Lưu Viện Viện bị sốc vài giây.
“Cô không lo lắng một chút nào sao?”
Chung Hi rót một ly nước: “Không có gì phải lo lắng.”
Lưu Viện Viện cắn khóe môi: “Cô ở bên này không có chỗ dựa, không giống Từ Á, cô ấy nói ba cô ta ở bên này có rất nhiều đối tác, nếu có cô ta làm nhân chứng cô rất có thể sẽ bị gán tội gây thương tích cho người khác, bị luật sư bên này kiện, đến lúc đó, cô muốn về nước sẽ gặp khó khăn.”
Bị giam giữ, thậm chí có thể lưu lại hồ sơ vụ án, cho dù bị dẫn độ về nước, cũng không phải là chuyện tốt.
*dẫn độ: đưa phạm nhân từ nước ngoài về nước để xét xử.
Chung Hi rót một chén nước trắng, thản nhiên nói: “Tôi cũng đã có bản án rồi, tôi còn sợ cái gì nữa?”
“Nhưng mà...” Lưu Viện Viện còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên nhìn thấy Chung Hi cởi áo khoác, bên trong lớp áo ngắn kia, rõ ràng dính vết máu.
Cổ họng cô ấy giống như bị người ta bóp nghẹt, khiếp sợ bật ra một câu: “Từ Á nói là thật! “
Lưu Viện Viện lảo đảo lui về phía sau, sợ tới mức sắp đi ngoài.
Cô ấy cho rằng Từ Á vu khống Chung Hi, nên chỉ muốn trả lại phần nhân tình cho Chung Hi mà thôi.
Chung Hi điềm nhiên như không có việc gì đi toilet rửa tay, chờ Lưu Viện Viện tỉnh táo lại, mới vừa lau tay, vừa nói: “Tôi phải dùng bao nhiêu sức lực, mới có thể kéo thi thể của một người đàn ông trưởng thành, từ trên xe tải kéo xuống, hủy thi diệt tích?”
Lưu Viện Viện cố gắng tìm lại một chút lý trí: “Vậy, vậy, máu trên người cô!”
“Không cẩn thận dính vào, hơn nữa người kia cũng tuyệt đối không có khả năng kiện tôi.” Chung Hi nhếch khóe môi dưới, vẫn nói một tiếng cảm ơn với Lưu Viện Viện: “Sau này đừng ngốc nghếch như vậy chạy tới đây mật báo tin tức, dễ dàng đem chính cô cuốn vào.”
Lưu Viện Viện nghênh đón ánh mắt của Chung Hi, chậm rãi gật đầu.
Tiếp theo tiếng gõ cửa vang lên, Chung Hi bảo cô ấy đi toilet đợi một chút.
Miễn bị người ta cho rằng quan hệ hai người bọn họ rất tốt, nếu có người muốn trả thù cô, sẽ liên lụy đến Lưu Viện Viện.
Cửa mở ra, Chung Hi nhìn Lục Bắc xuất hiện ở bên ngoài, giật mình.
“Sao anh lại...”
“Gọi điện thoại cho em, vì sao không nhận!” Trong con ngươi Lục Bắc mơ hồ có ngọn lửa nhỏ bập bùng, nhìn Chung Hi từ trên xuống dưới, xác định cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tầm mắt đặt lại trên vết máu ở cổ tay áo cô: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Anh ta kéo cổ tay cô rồi xông vào phòng.
Cẩn thận xem qua, phát hiện không phải máu của Chung Hi, anh ta mới mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ, em có thể xử lý.” Chung Hi nói xong, gọi Lưu Viện Viện ra.
”Anh không phải là bạn trai của Từ Á sao?” Lưu Viện Viện thốt ra, ngay sau đó, đã ý thức được cái gì, lập tức che miệng chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô ấy chạy trối chết, Chung Hi cười khổ đóng cửa lại.
Lục Bắc lập tức đứng lên: “Anh và Từ Á không phải loại quan hệ này, chỉ là trong nhà sắp xếp gặp mặt mà thôi.”
Anh ta nghiêm trang giải thích, sợ Chung Hi không tin, trực tiếp đưa điện thoại tới, trên đó còn có lịch sử nói chuyện phiếm giữa anh ta và thư ký Trương, còn có lịch sử trò chuyện giữa anh ta và Từ Á.
Chung Hi đẩy điện thoại di động của anh ta ra: “Những chuyện này, không liên quan gì đến em cả .”